Blog

  • Sau 3 ngày vợ m//ất, tủ lạnh ph.át ra m.ùi l ạ, chồng ‘cho::áng vá::ng’ phát hiện

    Sau 3 ngày vợ m//ất, tủ lạnh ph.át ra m.ùi l ạ, chồng ‘cho::áng vá::ng’ phát hiện

    Căn nhà mới toanh, mùi sơn còn chưa phai hết, giờ đây lại nồng nặc mùi khói hương. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi vợ tôi nằm xuống, nhưng tôi vẫn ngồi thu lu trong góc phòng, mặc kệ ánh sáng bên ngoài chuyển từ ngày sang đêm rồi lại sang ngày.

    Tôi và Lan – vợ tôi – là mối tình đầu của nhau. Chuyện tình của chúng tôi từng được bạn bè ví như cổ tích giữa đời thường. Ngày ấy, Lan là hoa khôi của khoa Kinh tế, xinh đẹp, giỏi giang, gia đình lại có điều kiện. Còn tôi, một gã sinh viên kỹ thuật cục mịch, gia cảnh bình thường, chỉ có trong tay tấm chân tình và một ý chí lì lợm. Tôi đã theo đuổi cô ấy ròng rã hai năm trời, dùng đủ mọi cách ngây ngô nhất để làm cô ấy cười. Cuối cùng, nàng hoa khôi cũng gật đầu, chấp nhận nắm tay chàng trai nghèo đi qua những năm tháng thanh xuân.

    Bố mẹ vợ ban đầu phản đối kịch liệt. Họ sợ con gái cành vàng lá ngọc phải chịu khổ. Tôi không tự ái, ngược lại, tôi coi đó là động lực. Tôi đã quỳ trước mặt bố mẹ vợ mà hứa rằng: “Con có thể không phải người giàu nhất, nhưng con sẽ là người nỗ lực nhất để Lan không bao giờ phải rơi nước mắt vì thiếu thốn”.

    Sáu năm ròng rã, chúng tôi “cày cuốc” không biết mệt mỏi. Từ những bữa cơm chỉ có đậu phụ sốt cà chua, cho đến khi tôi thăng chức, lương tăng gấp bội. Cuối cùng, tháng trước, chúng tôi đã cầm trên tay chiếc chìa khóa của căn nhà mơ ước. Đó là một căn hộ cao cấp, nơi vợ chồng tôi đã vẽ ra viễn cảnh về một mái ấm với tiếng cười trẻ thơ.

    “Anh này, nhà mình rộng thế này, sinh hai đứa con là vừa đẹp nhé!” – Lan từng ôm cổ tôi thủ thỉ vào cái đêm đầu tiên dọn về nhà mới. Ánh mắt cô ấy lấp lánh niềm hy vọng.

    Vậy mà, hạnh phúc tày gang.

    Chiều hôm đó, tôi đang họp thì thấy lòng nóng như lửa đốt. Gọi điện cho vợ ba cuộc không thấy nghe máy, tôi xin về sớm. Vừa mở cửa nhà, sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy tôi. Không có tiếng dao thớt lạch cạch, không có mùi cơm sôi, cũng không có tiếng vợ gọi “Anh về rồi đấy à?”.

    Tôi lao vào phòng ngủ, rồi phòng tắm. Và rồi, thế giới của tôi sụp đổ. Lan nằm đó, trên nền gạch lạnh lẽo, bất động. Bác sĩ nói cô ấy bị đột quỵ, một cơn tai biến mạch máu não hiếm gặp ở người trẻ đã cướp cô ấy đi ngay tức khắc. Cô ấy ra đi khi còn chưa kịp nói với tôi lời trăng trối nào.

    Đám tang diễn ra trong mơ hồ. Tôi như một cái xác không hồn, ai bảo gì làm nấy, nước mắt dường như đã cạn khô. Sau khi đưa vợ về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi nhốt mình trong nhà. Em gái tôi sợ anh trai kiệt sức, ngày nào cũng mang cơm sang ép ăn, nhưng tôi chỉ nuốt vài thìa rồi lại nôn ra. Mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều có bóng dáng của Lan. Chiếc tạp dề treo trên tường, đôi dép đi trong nhà, cốc nước cô ấy uống dở… Tất cả như những mũi dao cứa vào tim tôi.

    Đến ngày thứ ba, em gái lại sang, thở dài nhìn đống đồ ăn tôi bỏ mứa: “Anh không ăn thì cất vào tủ lạnh đi, để ngoài này thiu hết rồi, chị Lan biết được chị ấy sẽ buồn lắm đấy”.

    Nghe đến tên vợ, tôi giật mình. Đúng rồi, Lan ghét nhất là lãng phí thức ăn. Tôi lẩy bẩy đứng dậy, cầm đĩa thức ăn đi về phía bếp.

    Nhưng vừa bước đến gần tủ lạnh, một mùi lạ xộc thẳng vào mũi. Không phải mùi thức ăn thông thường, mà là mùi của sự phân hủy, ngai ngái và khó chịu. Tôi nhíu mày. Lan là người cực kỳ sạch sẽ, tủ lạnh nhà tôi lúc nào cũng thơm tho, ngăn nắp. Tại sao lại có mùi này?

    Tôi run run mở cánh cửa tủ lạnh.

    Mùi hôi thối bốc ra nồng nặc hơn khiến tôi phải lấy tay che mũi. Tôi lần tìm nguồn gốc của nó. Ở ngăn mát, nằm sâu bên trong góc là một túi nilon màu đen được buộc lỏng lẻo. Tôi kéo nó ra. Bên trong là một con cá diêu hồng đã bắt đầu phân hủy, nhớt nhát và bốc mùi.

    Ký ức ùa về như thác lũ. Sáng hôm xảy ra chuyện, trước khi tôi đi làm, Lan đã nói vọng ra: “Tối nay về sớm nhé, em sẽ nấu canh chua cá diêu hồng anh thích nhất. Hôm nay em có một bất ngờ lớn dành cho anh”.

    Hóa ra, con cá này là bữa cơm cuối cùng cô ấy định nấu cho tôi nhưng chưa kịp thực hiện. Tôi ôm lấy túi cá, gục xuống sàn nhà bếp, nước mắt trào ra. Tôi khóc vì thương vợ, thương cho bữa cơm dang dở.

    Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó.

    Trong lúc luống cuống định gói ghém con cá để đem bỏ, tay tôi chạm phải một chiếc hộp nhỏ, dẹt, được bọc kỹ bằng giấy báo, nhét ngay phía sau túi cá. Có lẽ Lan đã giấu nó ở đó để tạo bất ngờ cho tôi khi tôi mở tủ lấy bia hay nước ngọt.

    Tò mò và linh tính mách bảo, tôi bóc lớp giấy báo.

    Bên trong là một tờ giấy ghi chú nhỏ màu vàng, nét chữ của Lan vẫn còn đó, mềm mại và nắn nót: “Chào bố! Con đã đến với bố mẹ rồi đây. Bác sĩ bảo con được 6 tuần tuổi rồi. Hôm nay mẹ mua cá về tẩm bổ cho hai mẹ con mình đấy. Bố nhớ về sớm ăn cơm với hai mẹ con nhé. Yêu bố nhiều!”

    Đất trời như quay cuồng trước mắt tôi. Tai tôi ù đi, tiếng vo ve của tủ lạnh bỗng trở nên chói tai đến cực độ.

    Tôi không chỉ mất vợ. Tôi đã mất cả con.

    “Bí mật kinh hoàng” mà Lan giấu kín, món quà bất ngờ mà cô ấy định dành cho tôi, lại chính là nỗi đau thấu trời xanh này. Hóa ra, cơn đột quỵ ấy không chỉ cướp đi người phụ nữ tôi yêu, mà còn cướp đi cả giọt máu chưa kịp chào đời, cướp đi cái viễn cảnh “ngôi nhà và những đứa trẻ” mà chúng tôi vừa mới bắt đầu xây dựng.

    Cảm giác hối hận và đau đớn tột cùng xâm chiếm lấy tôi. Giá như tôi về sớm hơn? Giá như tôi quan tâm đến sức khỏe của cô ấy hơn thay vì mải mê kiếm tiền mua nhà? Giá như…

    Tôi quỵ ngã hoàn toàn, tay nắm chặt que thử thai và tờ giấy ghi chú, gào lên một tiếng đau đớn xé lòng giữa căn bếp lạnh lẽo. Mùi cá ươn hòa lẫn với mùi của sự tuyệt vọng tạo thành một ký ức ám ảnh mà có lẽ cả đời này tôi không bao giờ quên được.

    Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi nặng hạt, như trút xuống cùng tôi nỗi bi ai của một kiếp người. Bữa cơm ấy mãi mãi không bao giờ được nấu, và bí mật trong tủ lạnh ấy sẽ mãi là vết sẹo sâu hoắm trong trái tim tôi.

  • Thiên mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không biết gì về cuộc gặp gỡ đị;nh mệ;nh dưới ánh trăng đêm qua. Anh ôm lấy An.

    Thiên mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không biết gì về cuộc gặp gỡ đị;nh mệ;nh dưới ánh trăng đêm qua. Anh ôm lấy An.

    Phần I: Hạnh Phúc Trên Nền Kính Vỡ

    Mùi hoa ly và cẩm chướng hòa quyện trong căn hộ nhỏ, nhưng An không cảm thấy chút bình yên nào. Chỉ còn bảy ngày nữa là cô lên xe hoa với Thiên, một kỹ sư IT hiền lành, nhân hậu và yêu cô bằng một tình yêu kiên nhẫn. Đám cưới này đáng lẽ phải là đỉnh điểm của niềm hạnh phúc, nhưng đối với An, nó là một khúc dạo đầu run rẩy cho một sự sụp đổ không thể tránh khỏi.

    Mười năm trước, khi An vừa tròn hai mươi tuổi, cô đã gây ra một tai nạn giao thông kinh hoàng. Mặc dù công an kết luận đó là sự cố ngoài ý muốn do đường trơn, nhưng người đàn ông lớn tuổi bị thương nặng trong vụ tai nạn đã qua đời hai tháng sau đó. An thoát án tù, nhưng không bao giờ thoát khỏi nhà tù lương tâm. Cô đã bán hết tài sản, dùng mọi khoản tiền tiết kiệm để hỗ trợ gia đình nạn nhân, một người vợ già và đứa con trai đang học đại học. Mười năm đó là mười năm chuộc lỗi trong câm lặng.

    Khi gặp Thiên, An đã cố gắng chôn vùi quá khứ. Thiên yêu An vì sự dịu dàng, trầm lặng và đôi mắt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm mà anh nghĩ là sự nhạy cảm. Anh không biết rằng đó là sự hối hận.

    Người duy nhất cảm nhận được điều gì đó bất thường là Bà Liên, mẹ của Thiên. Bà là một người phụ nữ quyền lực trong giới kinh doanh bất động sản, với phong thái lạnh lùng, sắc sảo. Bà Liên chưa bao giờ công khai phản đối cuộc hôn nhân, nhưng mỗi cái nhìn của bà dành cho An đều như một mũi kim châm. An cảm thấy, đằng sau sự đồng ý lịch sự của bà, là một sự phán xét không ngừng nghỉ.

    Bà Liên thường xuyên hỏi về quá khứ của An, về gia đình cô, về những năm tháng cô “tự lập” sớm. Mỗi lần như vậy, trái tim An lại đập thình thịch, sợ hãi rằng lớp màn bí mật sẽ bị vén lên.

    Đêm thứ sáu trước ngày cưới, khi sương bắt đầu giăng mắc trên những con đường vắng vẻ ở Sài Gòn, điện thoại của An reo. Là Bà Liên.

    “An, ta cần gặp con ngay. Việc này không thể chậm trễ.”

    Giọng bà Liên không phải là chất vấn, mà là một mệnh lệnh lạnh lẽo.

    Phần II: Lời Hẹn Ở Cõi Âm

    Nửa đêm, Bà Liên lái xe đến đón An. Chiếc Mercedes đen lướt đi trong bóng tối, không bật nhạc, chỉ có tiếng gió rít qua cửa sổ.

    “Chúng ta đi đâu, thưa bác?” An hỏi, cổ họng khô khốc.

    Bà Liên, ngồi thẳng tắp, nhìn thẳng về phía trước. “Nghĩa trang Bình Hưng Hòa.”

    Cái tên đó khiến An rùng mình. Bình Hưng Hòa, một nơi rộng lớn và cô tịch. Cô biết, cuộc gặp gỡ này không phải là buổi thử áo dài hay bàn chuyện tiệc cưới.

    Khi đến nơi, không khí lập tức trở nên nặng trĩu. Mùi ẩm ướt của đất và mùi nhang tàn hòa quyện vào nhau. Bà Liên không dùng đèn pin. Ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt rọi xuống những hàng bia mộ im lìm.

    Bà Liên dẫn An đi sâu vào khu mộ mới, nơi cây cối còn thưa thớt. Bà dừng lại trước một ngôi mộ được xây bằng đá cẩm thạch đen, chăm sóc cẩn thận.

    “Đứng đây,” Bà Liên ra lệnh.

    An đứng lại, tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn thấy Bà Liên lấy ra một chiếc khăn tay lụa, nhẹ nhàng lau đi chút bụi đọng trên bia mộ.

    Sau đó, Bà Liên quay lại nhìn An. Đôi mắt bà sâu thẳm trong đêm tối, không thể đoán được cảm xúc.

    “An,” Bà nói, giọng trầm và rõ ràng, “Nếu con vẫn muốn cưới Thiên, hãy nhìn kỹ người nằm dưới đó.”

    An từ từ bước lại gần bia mộ. Cô hít một hơi thật sâu, như thể đang chuẩn bị lặn xuống đáy biển. Bàn tay run rẩy, cô đưa mắt nhìn dòng chữ khắc trên phiến đá đen.

    Tên người đã khuất: TRẦN ĐỨC ÂN. Ngày sinh, ngày mất.

    Khi An đọc đến ngày mất, cả thế giới của cô quay cuồng. Ngày mất: 05/12/2015.

    Đó chính là ngày xảy ra vụ tai nạn mười năm trước.

    Người đàn ông đã qua đời vì tai nạn mà cô gây ra không phải ai khác, mà chính là cha của Thiên.

    Cảm giác kinh hoàng, sợ hãi, và ghê tởm bản thân dâng trào. An lùi lại, vấp phải một mô đất. Cô gần như ngã quỵ.

    “Bác… Bác nói gì cơ… Đây là… cha của Thiên?”

    Bà Liên gật đầu, khuôn mặt bà không hề biến sắc. “Đức Ân, chồng ta. Ông ấy đã qua đời sau hai tháng chống chọi, sau khi bị chiếc xe của con đâm phải trên đường về.”

    Phần III: Lời Thú Tội Giữa Màn Đêm

    An khuỵu xuống, nước mắt hòa với sương đêm. Cô không thể che giấu được nữa.

    “Con… con xin lỗi, bác. Con xin lỗi. Con biết con là người có lỗi. Con đã cố gắng chuộc lỗi suốt mười năm qua, con không biết… con không biết nạn nhân lại là… là cha của Thiên.”

    An kể lại tất cả, giọng đứt quãng vì nức nở. Cô kể về nỗi ám ảnh, về số tiền hỗ trợ hàng tháng cô gửi đến một gia đình nghèo khó mà cô nghĩ là người thân của nạn nhân, về những đêm cô không ngủ được vì hình ảnh người đàn ông nằm trên vũng máu.

    Bà Liên nghe trong im lặng. Khi An kết thúc, bà nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đến tột độ.

    “Con nghĩ ta không biết sao?” Bà hỏi, giọng đầy mỉa mai. “Con nghĩ vụ tai nạn đó là bí mật? Ta là vợ ông ấy, An. Ta biết rõ từng chi tiết. Ta biết biển số xe, biết tên con. Ta biết tất cả.”

    An ngước nhìn bà Liên trong tuyệt vọng. “Vậy tại sao… tại sao bác lại để con và Thiên quen nhau? Tại sao bác đồng ý cuộc hôn nhân này? Bác muốn trả thù con sao? Bác muốn con phải sống trong sự dằn vặt suốt đời trong chính căn nhà này?”

    Bà Liên bước lại gần An, cúi xuống, giọng nói thì thầm, nhưng sức nặng của nó như hàng ngàn tấn đá đè lên vai An.

    “Ta muốn trả thù? Đúng. Ta đã nghĩ đến điều đó. Khi Thiên đưa con về ra mắt, ta đã nhận ra ngay ánh mắt sợ hãi và hối lỗi đó. Ta đã tìm hiểu về con, và ta biết con chính là cô gái năm xưa.”

    Bà Liên đứng dậy, khoanh tay. “Nhưng con có biết điều gì khiến ta ngạc nhiên không? Suốt mười năm, ta đã âm thầm theo dõi con. Ta đã thấy con chuyển tiền đều đặn cho một gia đình ở miền Trung. Con luôn nghĩ đó là gia đình nạn nhân, phải không?”

    An gật đầu, bàng hoàng. “Đúng vậy.”

    Bà Liên thở dài. “Không phải. Gia đình đó là một gia đình nghèo khác mà con đã nhầm lẫn. Con đã chuộc lỗi cho sai lầm của mình bằng cách giúp đỡ một gia đình hoàn toàn vô tội. Điều đó chứng tỏ, lòng hối hận của con là thật.”

    Phần IV: Nút Thắt Định Mệnh

    “Và đó không phải là lý do ta đưa con đến đây,” Bà Liên tiếp tục, giọng bà bắt đầu có sự chuyển biến, từ lạnh lùng sang đau đớn.

    Bà chỉ vào bia mộ của chồng mình. “Đức Ân, chồng ta, là một người đàn ông tốt. Ông ấy chết đi mang theo một nỗi day dứt.”

    Bà kể về Thiên. Thiên là một đứa trẻ nhạy cảm, luôn thần tượng cha mình. Sau cái chết của cha, Thiên gần như suy sụp. Cậu sống trong sự dằn vặt vì cậu đã cãi nhau với cha mình ngay trước khi ông gặp tai nạn. Thiên tự trách bản thân, và điều này đeo bám cậu suốt nhiều năm.

    “Ta đã cố gắng cứu vớt Thiên, nhưng không được. Nó sống như một người không có linh hồn. Cho đến khi nó gặp con.”

    Bà Liên nhìn thẳng vào An. “Khi Thiên yêu con, ta nhận ra điều gì đã xảy ra. Thiên không chỉ yêu An, nó yêu sự đồng cảm từ An. Con, cũng như Thiên, sống trong sự hối hận. Con hiểu được nỗi đau của nó mà không cần nói ra. Thiên đã tìm thấy một người bạn đồng hành trong sự giày vò, và điều đó đã cứu nó.”

    Bà Liên quay lại ngôi mộ. “Ta đã đưa con đến đây để bắt con đối mặt với cái chết, không phải để cấm con cưới Thiên.”

    Twist Bất Ngờ và Sự Thật Nhân Văn:

    “Ngôi mộ này không chỉ chôn cất cha của Thiên. Nó chôn cất cả sự bình yên của ta. Ta không thể tha thứ cho con, nhưng ta cũng không thể tự hủy hoại cuộc đời con trai ta. Cuộc hôn nhân này là định mệnh, An. Con phải cưới Thiên, và con phải làm một điều cho ta và cho Đức Ân.”

    An run rẩy chờ đợi. Cô nghĩ bà Liên sẽ đòi hỏi một sự hy sinh khủng khiếp nào đó.

    Bà Liên nhìn An, đôi mắt chứa đầy nước mắt sau lớp băng giá. “Điều ta muốn con làm là… hãy trở thành con gái ta.”

    An hoàn toàn sững sờ.

    “Đúng vậy. Con phải bước vào gia đình này, không phải với tư cách con dâu của ta, mà là con gái của Đức Ân.”

    Bà Liên giải thích: “Ông ấy ra đi với một vết thương lòng. Ông ấy muốn có một cô con gái, nhưng ta không thể sinh thêm. Con đã lấy đi cuộc đời ông ấy. Bây giờ, con phải trả lại. Con phải ở bên ta, thay thế vị trí con gái mà ta đã mất, và trả lại sự bình yên cho Thiên. Con phải chuộc lỗi với ta, với cha Thiên, và với Thiên bằng cả cuộc đời con.”

    Đó là một sự tha thứ trần trụi, đau đớn, và đầy tính kiểm soát. Bà Liên không thả An đi, mà buộc cô phải gắn bó với gia đình, mãi mãi chịu trách nhiệm về quá khứ của mình, nhưng trong một vai trò khác: vai trò của người con.

    “Ta có thể cấm con cưới Thiên, và Thiên sẽ tan vỡ. Ta có thể đuổi con đi, và con sẽ sống trong sự giày vò. Nhưng ta muốn con sống, An. Sống để chứng minh sự hối hận của con là xứng đáng với sự tha thứ. Sống để Thiên có được hạnh phúc. Và sống để ta có một người con gái, để ta có thể yêu thương người đã gây ra nỗi đau lớn nhất đời ta.”

    Phần V: Lời Thề Dưới Ánh Trăng

    Lời đề nghị của Bà Liên không phải là sự giải thoát, mà là một sự ràng buộc vĩnh cửu. An hiểu, cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi bi kịch này. Cô phải sống cả đời trong sự hiện diện của người mẹ chồng – người đã mất chồng vì cô, và người con trai – người đã tìm thấy ánh sáng từ chính quá khứ tăm tối của cô.

    An quỳ gối trước ngôi mộ, không phải quỳ trước một người đã khuất, mà là quỳ trước lòng bao dung tàn nhẫn của người còn sống.

    “Con đồng ý, thưa bác. Con hứa, con sẽ dùng phần đời còn lại của mình để làm một người con dâu tốt, một người vợ tốt, và là người con gái mà bác và cha Thiên mong muốn.”

    Nước mắt của Bà Liên cuối cùng cũng tuôn rơi. Bà đưa tay nâng An dậy, lần đầu tiên chạm vào cô bằng sự dịu dàng của một người mẹ.

    “Đừng gọi ta là bác. Hãy gọi là Mẹ.”

    Trong khoảnh khắc đó, tại nghĩa trang lạnh lẽo, một lời thề đã được lập. Một lời thề không phải về tình yêu đôi lứa, mà là về sự chuộc lỗi và sự hòa giải.

    Sáng hôm sau, An tỉnh dậy. Cô thấy mình nằm trên chiếc giường quen thuộc. Cô bước xuống nhà, thấy Thiên đang làm bữa sáng, và Bà Liên đang đọc báo.

    “Mẹ đã nói chuyện với con rồi sao?” Thiên hỏi, ánh mắt anh đầy vẻ lo lắng.

    An nhìn sang Bà Liên. Bà Liên nhẹ nhàng gấp tờ báo lại, nhìn An bằng ánh mắt mới mẻ, không còn là sự phán xét.

    “Phải, con trai. Mẹ và An đã nói chuyện. An đã chấp nhận. Mẹ tin tưởng con bé sẽ là một người vợ tốt. Và là một người con gái tốt.”

    Thiên mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không biết gì về cuộc gặp gỡ định mệnh dưới ánh trăng đêm qua. Anh ôm lấy An.

    An ôm lại anh, cảm nhận được hơi ấm và niềm hạnh phúc thuần khiết của anh. Cô đã mất đi sự tự do, nhưng cô đã được ban cho một gia đình. Cô phải sống với bí mật của mình, dưới sự giám sát của người đã bị cô làm tổn thương sâu sắc nhất.

    Đám cưới diễn ra một tuần sau đó. An bước vào lễ đường, không phải với cảm giác của cô dâu rạng rỡ, mà là với sự tĩnh lặng của một người lữ khách đã tìm thấy nơi dừng chân cuối cùng của mình.

    Chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên tay cô. Nó không chỉ là biểu tượng của tình yêu, mà còn là xiềng xích của lời hứa. Cô đã cưới một người đàn ông, và trở thành con gái của người phụ nữ đã mất chồng vì cô. Cuộc đời cô giờ đây là một sự hòa quyện giữa hạnh phúc và sự hối hận vĩnh cửu.

    Và An biết, trong ngôi nhà mới này, cô sẽ không bao giờ có thể lãng quên được cái đêm sương giăng đó, nơi cô đã ký vào bản án chuộc lỗi của đời mình, dưới ánh trăng lạnh lẽo, trước ngôi mộ của cha chồng.

  • Đi du lịch Sài Gòn cùng với mẹ chồng nửa tháng nhưng cả 10 đêm bà không hề ngủ cùng với tôi mà đi tới gần sáng mới về. Một lần không nói nhưng cả 10 đêm thì tôi không thể không nghi ngờ. Đến đêm thứ 11 tôi quy ết đị;nh đi th.eo thì ph/át hi.ện ra…

    Đi du lịch Sài Gòn cùng với mẹ chồng nửa tháng nhưng cả 10 đêm bà không hề ngủ cùng với tôi mà đi tới gần sáng mới về. Một lần không nói nhưng cả 10 đêm thì tôi không thể không nghi ngờ. Đến đêm thứ 11 tôi quy ết đị;nh đi th.eo thì ph/át hi.ện ra…

    Phần 1: Kỳ Nghỉ Bất Thường

    Sài Gòn đón mẹ con tôi bằng cái nóng hầm hập và những cơn mưa rào bất chợt của tháng Bảy. Tôi là Lan, con dâu trưởng của mẹ Hạnh. Chuyến đi này là món quà tôi dành tặng mẹ sau năm năm làm dâu, cũng là để bà khuây khỏa sau khi bố chồng tôi qua đời được sáu tháng.

    Chúng tôi thuê một căn hộ dịch vụ cao cấp ở Quận 1, nhìn thẳng ra bến Bạch Đằng. Tôi đã lên kế hoạch tỉ mỉ: sáng đi Dinh Độc Lập, chiều dạo phố đi bộ, tối đi thuyền trên sông. Tôi muốn mẹ được tận hưởng những gì tốt nhất, bù đắp cho cả đời lam lũ ở vùng quê Bắc Bộ.

    Nhưng ngay đêm đầu tiên, mọi thứ đã diễn ra không như tôi dự tính.

    Mười một giờ đêm, khi tôi vừa tắm xong và chuẩn bị leo lên giường tận hưởng nệm êm chăn ấm, thì mẹ Hạnh đã thay bộ quần áo bà ba sẫm màu, đội cái nón lá cũ mà bà nhất quyết mang theo từ quê.

    “Lan à, con ngủ trước đi nhé. Mẹ… mẹ đi dạo một chút cho thoáng. Ở trong máy lạnh mẹ khó thở quá.”

    Tôi ngạc nhiên:

    “Mẹ ơi, muộn rồi. Sài Gòn phức tạp lắm, mẹ đi một mình con không yên tâm. Để con đi cùng mẹ.”

    Mẹ xua tay, nụ cười gượng gạo:

    “Thôi, con đi cả ngày mệt rồi, ngủ đi. Mẹ chỉ đi quanh quanh đây thôi. Mẹ già rồi, ai làm gì đâu mà sợ.”

    Nói rồi, bà khép cửa đi thẳng, để lại tôi với sự hoang mang nhẹ. Tôi nghĩ chắc bà lạ nhà, lạ giường nên muốn đi bộ cho dễ ngủ. Nhưng đồng hồ điểm một giờ sáng, hai giờ sáng, rồi ba giờ sáng… mẹ vẫn chưa về.

    Tôi gọi điện, thuê bao không liên lạc được. Tôi ngồi bó gối trên sofa, lòng như lửa đốt. Đến gần bốn giờ sáng, tiếng lạch cạch mở cửa mới vang lên. Mẹ bước vào, người ướt đẫm mồ hôi, đôi dép lào lấm lem bùn đất, và đặc biệt, đôi mắt bà đỏ hoe, sưng húp như vừa khóc một trận rất dài.

    “Mẹ đi đâu mà kỹ thế?” – Tôi hỏi, cố nén sự bực dọc.
    “À… mẹ đi lạc. Đường xá trong này rối rắm quá.” – Mẹ trả lời qua quýt rồi đi thẳng vào nhà tắm.

    Tôi tin lời mẹ đêm đầu tiên. Nhưng chuyện đó lặp lại vào đêm thứ hai, thứ ba… và liên tục mười đêm liền.

    Đêm nào cũng vậy, cứ đúng mười một giờ, khi thành phố bắt đầu lên đèn rực rỡ nhất, mẹ lại lẳng lặng rời đi với bộ đồ bà ba cũ kỹ. Và đêm nào trở về, bà cũng mang theo sự rệu rã, mệt mỏi cùng đôi mắt trũng sâu u buồn.

    Sự nghi ngờ trong tôi lớn dần lên như một khối u. Mẹ làm gì ở cái thành phố xa lạ này suốt sáu, bảy tiếng đồng hồ mỗi đêm? Mẹ đi đánh bài? Không thể, mẹ tôi nổi tiếng tiết kiệm. Mẹ có nhân tình? Càng vô lý với một người phụ nữ góa bụa cả đời chỉ biết đến chồng con. Hay mẹ bị lừa tham gia vào một hội nhóm tà đạo nào đó?

    Ban ngày, mẹ vẫn vui vẻ đi tham quan cùng tôi, nhưng mỗi khi tôi quay đi, tôi lại bắt gặp bà nhìn xa xăm, thẫn thờ. Mẹ ăn rất ít, nhưng bữa nào cũng lén xin nhà hàng một hộp cơm mang về, bảo là “để đêm đói thì ăn”, nhưng sáng ra tôi thấy hộp cơm đã biến mất, còn thùng rác trong phòng thì trống trơn.

    Đến đêm thứ mười một, tôi không thể chịu đựng thêm sự im lặng đáng sợ này nữa. Tôi quyết định sẽ bám theo bà.

    Phần 2: Cái Bóng Trong Hẻm Sâu
    Mười một giờ mười lăm phút. Mẹ Hạnh rời khỏi khách sạn. Bà đi rất nhanh, dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa dòng người tấp nập của phố Tây Bùi Viện.

    Tôi trùm kín áo khoác, đeo khẩu trang, giữ khoảng cách an toàn phía sau. Mẹ không đi dạo “quanh quanh” như bà nói. Bà đi bộ một mạch qua mấy con phố lớn, rồi rẽ vào những con hẻm nhỏ chằng chịt, tối tăm ở khu vực Quận 4 – nơi mà người ta vẫn đồn đại về những khu “ổ chuột” nằm ngay sát vách sự phồn hoa.

    Sài Gòn về đêm ở những góc khuất này mang một bộ mặt khác hẳn. Không có đèn hoa rực rỡ, chỉ có những ánh đèn đường vàng vọt hắt hiu, mùi rác thải, mùi cống rãnh bốc lên nồng nặc. Những người vô gia cư nằm co ro trên vỉa hè, những quán hủ tiếu gõ leo lét ánh lửa.

    Mẹ tôi cứ đi, bước chân thoăn thoắt lạ thường. Bà dừng lại trước một tiệm tạp hóa nhỏ còn mở cửa, mua một chai nước suối lớn, một gói thuốc lá (dù mẹ tôi không bao giờ hút thuốc), và một cái bánh bao nóng hổi.

    Sau đó, bà đi sâu vào khu vực gầm cầu Ông Lãnh.

    Tim tôi đập thình thịch. Đây là nơi tập trung của rất nhiều người vô gia cư và những thành phần phức tạp. Tôi muốn lao lên kéo mẹ về, nhưng sự tò mò đã giữ chân tôi lại.

    Mẹ dừng lại trước một góc tối, nơi có một đống bìa các-tông và giẻ rách chất đống thành một cái ổ. Một người đàn ông đang nằm cuộn tròn trong đó, người bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi, quần áo rách bươm.

    Mẹ tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh “đống rác” ấy. Bà đặt chai nước và cái bánh bao xuống, rồi đưa tay lay nhẹ người đàn ông.

    “Dậy đi con. Mẹ đến rồi đây.”

    Tiếng “con” vang lên trong đêm vắng khiến tôi rợn tóc gáy. Chồng tôi – con trai duy nhất của mẹ – đang ở Bắc làm việc cơ mà? Vậy người này là ai?

    Người đàn ông kia cựa mình, ngẩng mặt lên. Dưới ánh đèn đường leo lét, tôi thấy một khuôn mặt đen nhẻm, nhem nhuốc, đôi mắt dại đi vì ma túy hoặc vì bệnh tật. Anh ta nhìn mẹ tôi, không nói gì, chỉ giật lấy cái bánh bao nhét vào miệng ngấu nghiến như một con thú đói.

    Mẹ tôi nhìn anh ta ăn, nước mắt bà lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay, thấm mồ hôi trên trán cho anh ta, rồi lôi hộp cơm – hộp cơm mà bà xin từ nhà hàng ban trưa – ra bón thêm cho anh ta từng thìa.

    “Ăn từ từ thôi con. Khổ thân con tôi…”

    Người đàn ông ăn xong, ngửa cổ uống ừng ực chai nước. Rồi anh ta nhìn thấy gói thuốc lá mẹ để bên cạnh. Anh ta chộp lấy, rút một điếu, châm lửa hút, phả khói vào mặt mẹ tôi. Mẹ không né tránh, bà chỉ ngồi đó, nhìn anh ta bằng ánh mắt chan chứa yêu thương và đau đớn tột cùng.

    “Về với mẹ đi con. Bố mất rồi. Giờ chỉ còn mẹ thôi. Về mẹ cai cho, mẹ nuôi…” – Mẹ thì thầm, giọng lạc đi.

    Gã đàn ông cười khùng khục, một điệu cười man dại:

    “Về? Về đâu? Bà đi đi! Đừng có lải nhải nữa! Có tiền không? Cho xin ít tiền đi!”

    Mẹ run rẩy móc trong túi quần ra mấy tờ tiền lẻ – số tiền tôi đưa bà để mua quà vặt.

    “Mẹ chỉ còn thế này thôi…”

    Gã giật lấy tiền, đếm đếm rồi nhét vào túi, xong lại nằm vật xuống đống bìa các-tông, quay lưng lại với mẹ:

    “Mai nhớ mang cơm sườn nhé. Bánh bao chán lắm.”

    Mẹ tôi ngồi đó, vuốt ve tấm lưng cáu bẩn của gã, thì thầm những lời ru à ơi mà ngày xưa bà vẫn ru chồng tôi ngủ. Bà ngồi như thế, canh cho gã ngủ, xua muỗi cho gã giữa cái nóng hầm hập và mùi hôi thối của gầm cầu.

    Tôi đứng nấp sau cột điện, bụm miệng khóc nức nở. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảnh tượng trước mắt quá đỗi bi thương. Người mẹ chồng mà tôi vẫn nghĩ là quê mùa, an phận, lại đang giấu một bí mật tày trời giữa lòng Sài Gòn này.

    Phần 3: Sự Thật Dưới Chân Cầu
    Tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi bước ra khỏi bóng tối.

    “Mẹ!”

    Mẹ tôi giật bắn mình, quay lại. Khi nhìn thấy tôi, mặt bà cắt không còn giọt máu. Bà vội vàng đứng dậy, lấy thân mình che chắn cho gã đàn ông kia, như gà mẹ che chở cho con trước diều hâu.

    “Lan… con… sao con lại ở đây?”

    Tôi tiến lại gần, nhìn người đàn ông đang ngáy ngủ vô tư lự kia, rồi nhìn mẹ:

    “Người này là ai hả mẹ? Tại sao mẹ lại khổ sở thế này?”

    Mẹ tôi cúi gằm mặt, hai bàn tay vặn vẹo vào nhau. Bà biết không thể giấu được nữa. Bà kéo tay tôi ra xa một chút, để không làm gã kia thức giấc.

    “Nó là… anh chồng của con.”
    “Anh chồng?” – Tôi thốt lên. – “Nhưng anh Hùng (chồng tôi) là con một mà?”

    Mẹ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa:

    “Không. Trước Hùng, mẹ có một đứa con trai nữa. Tên nó là Hải.”

    Và rồi, dưới gầm cầu Ông Lãnh, trong tiếng xe cộ ầm ì xa xa, mẹ kể cho tôi nghe câu chuyện mà bà đã chôn chặt hơn ba mươi năm qua.

    Ngày đó, nhà nghèo, bố chồng tôi đi bộ đội biền biệt. Mẹ ở nhà nuôi con một mình. Năm Hải lên ba tuổi, trận lụt lịch sử đã cuốn trôi nhà cửa. Mẹ ôm con chạy lụt lên thành phố, lạc mất con ở bến xe miền Đông. Mẹ đã tìm kiếm ròng rã suốt năm năm trời nhưng vô vọng. Sau đó, bố giải ngũ về, mẹ sinh thêm Hùng. Nỗi đau mất con mẹ giấu kín trong lòng, bố cũng không muốn nhắc lại chuyện buồn nên coi như Hải đã chết.

    Nhưng mẹ chưa bao giờ tin Hải chết.

    “Cách đây một tháng, có người làng mình vào Sài Gòn làm ăn, tình cờ nhìn thấy một người ăn xin giống hệt bố con hồi trẻ. Họ chụp ảnh gửi về cho mẹ. Mẹ nhận ra ngay vết bớt đỏ sau gáy nó… Dù nó có ra nông nỗi này, mẹ vẫn nhận ra con mẹ, Lan ơi!”

    Hóa ra, chuyến đi Sài Gòn này không phải là đi du lịch. Mẹ đồng ý đi ngay lập tức khi tôi rủ là vì mẹ muốn vào tìm Hải. Mười đêm qua, mẹ đã lần theo địa chỉ người làng mách, lang thang khắp các gầm cầu, xó chợ để tìm con. Và mẹ đã tìm thấy anh ấy vào đêm thứ ba.

    Hải đã bị bắt cóc, bị bạo hành, rồi lớn lên trong các trại trẻ mồ côi, sau đó sa ngã vào con đường nghiện ngập, tù tội. Giờ đây, anh ấy là một kẻ vô gia cư, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, sống vất vưởng qua ngày.

    “Mẹ không dám nói với con, sợ con khinh, sợ ảnh hưởng đến danh dự của thằng Hùng. Mẹ chỉ định… đêm nào cũng ra đây thăm nó, cho nó miếng ăn, được nhìn thấy nó là mẹ mãn nguyện rồi.” – Mẹ nắm chặt tay tôi, giọng van lơn. – “Con đừng nói cho thằng Hùng biết nhé. Để mẹ chịu một mình thôi.”

    Tôi nhìn người đàn bà nhỏ bé trước mặt. Bà đã chịu đựng nỗi đau mất con suốt nửa đời người, giờ tìm lại được con trong hình hài tàn tạ thế này, bà vẫn không một lời oán trách, vẫn bao dung và hy sinh tất cả. Bà sợ làm phiền chúng tôi, sợ làm xấu mặt gia đình, nên bà chấp nhận làm “bóng ma” đi về trong đêm, rút ruột gan ra chăm sóc đứa con hư hỏng.

    Lòng tôi quặn thắt. Tôi nhớ lại những hộp cơm bà lén giữ lại, những đồng tiền lẻ bà chắt chiu. Tôi thấy mình thật nhỏ nhen khi nghi ngờ bà.

    Phần 4: Quyết Định Của Người Con Dâu
    Tôi buông tay mẹ ra, bước về phía gã đàn ông tên Hải.

    “Lan, con làm gì thế?” – Mẹ hốt hoảng.

    Tôi không trả lời. Tôi cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhem nhuốc của anh ta. Đúng là có nét giống chồng tôi, đặc biệt là sống mũi cao và đôi lông mày rậm. Dù anh ta là ai, quá khứ thế nào, thì dòng máu đang chảy trong người anh ta cũng là dòng máu của gia đình tôi.

    Tôi quay lại, nắm lấy bàn tay chai sần của mẹ:

    “Mẹ, chúng ta không thể để anh ấy ở đây được.”

    Mẹ ngơ ngác:

    “Ý con là sao?”
    “Anh ấy là con của mẹ, là anh của chồng con. Dù anh ấy có nghiện ngập, có điên dại, thì nhà mình cũng không thể bỏ mặc. Chúng ta sẽ đưa anh ấy về.”

    Mẹ lắc đầu quầy quậy:

    “Không được! Nó nghiện đấy con ơi! Về rồi làm khổ vợ chồng con. Mẹ không cho phép!”
    “Mẹ!” – Tôi siết chặt tay bà. – “Con làm ra tiền, con lo được. Cai nghiện thì vào trung tâm, bệnh thì chữa. Mẹ đã tìm được anh ấy rồi, mẹ có đành lòng để anh ấy chết dần chết mòn ở cái gầm cầu này không? Nếu bố còn sống, bố cũng sẽ không đồng ý đâu.”

    Mẹ òa khóc, gục đầu vào vai tôi. Tiếng khóc của sự vỡ òa, của gánh nặng ngàn cân được trút bỏ.

    Đêm đó, tôi và mẹ gọi taxi. Phải mất rất nhiều tiền bo thêm, tài xế mới chịu chở ba người chúng tôi, với một người bốc mùi xú uế. Chúng tôi đưa Hải về một khách sạn bình dân gần đó (vì khách sạn cao cấp không cho phép). Tôi thuê người tắm rửa, cắt tóc cho anh ấy.

    Khi lớp bụi bẩn được gột rửa, Hải hiện ra là một người đàn ông gầy gò, chi chít sẹo, nhưng ánh mắt đã bớt đi phần nào sự hung dữ khi nhìn thấy mẹ ân cần bón cháo cho mình. Có lẽ trong sâu thẳm cơn mê, tình mẫu tử vẫn là thứ thuốc an thần duy nhất xoa dịu được con thú hoang trong anh.

    Phần 5: Bình Minh Trên Thành Phố
    Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho chồng. Tôi kể hết mọi chuyện, không giấu giếm điều gì. Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi tôi nghe thấy tiếng Hùng sụt sùi:

    “Em… em làm đúng lắm. Đưa mẹ và anh về đi. Anh sẽ ra sân bay đón.”

    Mấy ngày còn lại của kỳ nghỉ, chúng tôi không đi tham quan nữa. Tôi liên hệ với một trung tâm cai nghiện tự nguyện uy tín để làm thủ tục cho Hải. Mẹ tôi muốn ở lại chăm sóc Hải một thời gian, nhưng tôi thuyết phục mẹ đưa anh về Bắc để cả gia đình cùng lo liệu.

    Ngày ra sân bay, Hải đã sạch sẽ hơn, mặc bộ quần áo mới tôi mua. Anh vẫn lơ ngơ, thi thoảng lại lên cơn vật thuốc, nhưng mẹ luôn ở bên cạnh, nắm chặt tay anh, thì thầm: “Có mẹ đây rồi”.

    Tôi nhìn mẹ, thấy bà như trẻ lại. Đôi mắt u buồn mười đêm trước giờ đã ánh lên niềm hy vọng. Bà không còn phải lén lút đi về trong đêm tối nữa. Bí mật đau thương dưới gầm cầu đã được đưa ra ánh sáng, và ánh sáng ấy chính là tình thân.

    Máy bay cất cánh, bỏ lại Sài Gòn phía dưới. Tôi nhìn xuống thành phố rộng lớn, nơi có hàng triệu ngọn đèn đang tỏa sáng. Ở một góc khuất nào đó, vẫn còn những phận đời bất hạnh, nhưng ít nhất, có một người con lạc lối đã tìm được đường về nhà.

    Tôi tựa đầu vào vai ghế, mỉm cười. Chuyến du lịch này không có những bức ảnh “sống ảo” lung linh, nhưng nó đã mang lại cho tôi một món quà vô giá: Đó là bài học về sự bao dung của người mẹ, và sự thật rằng, gia đình không bao giờ bỏ rơi nhau, dù trong hoàn cảnh bi đát nhất.

  • Mở két lấy 2 cây vàng đem bán thì phát hi ện bị m ất: Chuyện 1 năm trước khiến vợ “lạ;;nh số;ng lư;ng”

    Mở két lấy 2 cây vàng đem bán thì phát hi ện bị m ất: Chuyện 1 năm trước khiến vợ “lạ;;nh số;ng lư;ng”

    Phát hiện mất tài sản, hai vợ chồng quay sang ng;hi ng;ờ nhau. Nhưng tình huống một năm trước đã dần đưa sự thật ra ánh sáng.

    Tôi chưa từng nghĩ có một ngày, hai cây vàng lại đủ sức làm đảo lộn cuộc sống gia đình tôi theo cách như vậy. Mọi chuyện bắt đầu rất bình thường, bình thường đến mức nếu được quay lại, có lẽ tôi vẫn sẽ làm y như thế.

    Thời điểm đó, giá vàng tăng cao. Hai vợ chồng bàn nhau bán vàng để góp cổ phần mở một quán ăn chung với bạn. Hai cây vàng ấy là tài sản tích cóp nhiều năm, được cất kỹ trong két sắt đặt trong phòng ngủ. Ngoài tôi và chồng, không ai biết mật mã. Chúng tôi vẫn luôn tin rằng, đó là nơi an toàn tuyệt đối.

    Tối hôm đó, sau bữa cơm, chồng tôi mở két. Anh bỗng đứng im rất lâu. Tôi còn đùa: “Sao vậy, quên mã à?”. Nhưng khi nhìn vào trong két, tôi không còn cười nổi. Hai cây vàng miếng đã không cánh mà bay.

    Cảm giác lúc ấy là một khoảng trống rỗng trong đầu. Hai vợ chồng lục tung cả nhà, tìm đến từng ngóc ngách, với hy vọng mình nhớ nhầm chỗ cất. Nhưng càng tìm, chúng tôi càng tuyệt vọng. Điều đáng sợ nhất là két sắt không hề bị cạy phá. Mật mã chỉ có hai người biết.

    Những ngày sau đó là chuỗi ngày nặng nề. Không ai nói ra, nhưng trong lòng mỗi người đều có những nghi ngờ âm thầm. Chúng tôi không cãi vã, nhưng cũng chẳng còn thoải mái như trước. Có những ánh nhìn lặng lẽ, những câu nói bỏ lửng giữa chừng. Hai cây vàng vô hình trung trở thành vết nứt trong hôn nhân.

    Người giúp việc của gia đình tôi là bà cô họ xa. Cô từ quê lên, ở cùng nhà đã hai năm. Công việc hằng ngày chỉ là quét dọn, nấu cơm buổi tối và chiều đón con gái tôi học cấp 1 về. Cô sống lặng lẽ, ít nói, chưa từng gây điều tiếng. Vì là người trong họ, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng, chưa từng đề phòng. Chính sự tin tưởng ấy đã khiến mọi chuyện trở nên đau lòng hơn.

    Ban đầu, hai vợ chồng thử rà soát lại mọi khả năng. Có ai từng vào nhà sửa điện, sửa nước? Có người quen nào từng ngủ lại? Tất cả đều bị loại trừ. Không ai có đủ thời gian, cũng không ai có lý do.

    Rồi những chi tiết rất nhỏ bắt đầu xuất hiện. Một chiếc áo tôi ít mặc bỗng không thấy. Một vài món đồ trong nhà vơi đi chậm rãi, khó nhận ra. Khi hỏi, cô giúp việc luôn trả lời nhanh, trơn tru đến mức không ai nghi ngờ.

    Cho đến một buổi tối, khi đang ngồi tính toán lại các mốc thời gian, chồng tôi chợt nhắc: “Em còn nhớ lần em nhờ cô mở két lấy giấy tờ gửi ship lên cơ quan không?”. Câu nói ấy khiến tôi lạnh sống lưng.

    (Ảnh minh họa)

    Đó là gần một năm trước. Hôm ấy tôi cần gấp giấy tờ, gọi điện về trong lúc cuống cuồng. Tôi đọc mật mã két sắt qua điện thoại, hướng dẫn cô mở két để lấy giấy tờ gửi lên cơ quan. Vì nghĩ cô là người trong nhà, tôi không kiêng dè. Và sau lần đó, chúng tôi… không đổi lại mật mã.

    ADVERTISING

    MaxKleen – Mạnh mẽ và dịu êm như chính mẹMua ngay

    iTVC from Admicro

    Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp lại với nhau. Hai vợ chồng âm thầm quan sát. Để ý từng cử chỉ nhỏ, từng cuộc điện thoại lén lút, những lần cô ra ngoài với lý do mơ hồ. Một buổi tối, chồng tôi dò hỏi chuyện tiền nong ở quê. Cô lúng túng thấy rõ.

    Khi bị hỏi thẳng về hai cây vàng, cô không chối, cũng không nhận. Cô im lặng rất lâu. Rồi bật khóc. Trong tiếng khóc ấy, cô thừa nhận đã lấy vàng ngay sau ngày tôi gọi điện đọc mật mã.

    Cô nói vì ham mê cờ bạc, vay nợ khắp nơi. Có vàng trong tay, cô đem bán để trả nợ rồi tiếp tục lao vào những cuộc chơi không lối thoát. Hai cây vàng bán đi từ gần một năm trước, còn gia đình tôi thì sống ngần ấy thời gian mà không hề hay biết mình đã mất tài sản.

    Sau đó, chúng tôi trình báo công an. Mọi việc được làm rõ. Nhưng cảm giác an toàn trong chính ngôi nhà của mình thì không còn nguyên vẹn nữa.

    Điều khiến tôi day dứt nhất không phải là hai cây vàng, mà là sự chủ quan của chính mình. Chỉ một lần tin tưởng tuyệt đối, một lần không đổi mật mã, đã dẫn đến hậu quả kéo dài gần một năm trời. Có những bài học, khi nhận ra thì đã quá muộn. Và có những mất mát, dù không còn nhìn thấy bằng mắt, vẫn để lại vết hằn rất sâu trong lòng người.

    (Tâm sự của độc giả)

  • Vào nhà nghỉ đêm Giáng sinh cùng g;á;i mới quen 3 tuần, trai văn phòng s.ợ đến già_

    Vào nhà nghỉ đêm Giáng sinh cùng g;á;i mới quen 3 tuần, trai văn phòng s.ợ đến già_

     Cô gái đứng trước mặt tôi rất xinh, da trắng, vóc dáng người mẫu, ăn mặc sành điệu. Không để cô ấy thất vọng, tôi đưa cô ấy đi ăn, đi cà phê ở những nơi sang trọng.

    Tôi là An Nguyên, 25 tuổi, chuyên viên công nghệ của một công ty viễn thông quy mô lớn tại Hà Nội. Trong mắt chị em nơi công sở, tôi vốn được coi là “nam thần văn phòng” – vừa đẹp trai vừa có khả năng chuyên môn. Tôi cũng rất tự tin vì là trai phố, gia đình có điều kiện.

    Nhìn tôi thế này, ai cũng nghĩ tôi là “hoa đã có chủ”, nhưng thực tế là tôi vẫn chưa có bạn gái. Trong công ty một vài em gái cũng bật đèn xanh nhưng tôi ngó lơ, bởi suy nghĩ “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan”, cứ tránh xa là tốt nhất. Hai là, gái văn phòng chỗ tôi có phần kín đáo và cứng nhắc quá, tôi không thích.

    Mẫu phụ nữ của tôi phải là những cô chân dài, gợi cảm, cá tính táo bạo, như thế mới thú vị. Tôi đang trong quá trình “tìm kiếm người trong mộng” và cho đến một ngày, tôi nghĩ mình đã tìm được rồi…

    “Săn” nhà nghỉ đêm Giáng sinh cùng gái lạ, trai văn phòng sợ đến già - 1Tôi và cô gái quen qua mạng đã có một đêm nồng cháy (Ảnh minh hoạ: News).

    Tôi quen cô ấy qua… mạng xã hội. Tôi là dân công nghệ, thường xuyên ngồi trước màn hình máy tính, còn cô ấy gửi tin nhắn giới thiệu tour du lịch. Bình thường, là tôi sẽ xoá, chặn ngay lập tức những tin nhắn gửi hàng loạt như vậy.

    Nhưng lần này, di chuột đến nút xoá, tôi lại dừng lại, nhìn ảnh ở cửa sổ chát rồi bấm vào tấm ảnh. Một gương mặt đẹp sắc sảo với đôi môi hờn dỗi hiện ra. Tôi thấy lòng mình chợt xao xuyến.

    Không dám chắc đó là hình ảnh thật của người gửi tin nhắn nhưng tôi vẫn gõ đáp lời, hỏi thêm về tour du lịch. Người bên kia cũng nhiệt tình trả lời. Nhắn qua nhắn lại, tôi như bị hút vào cách trò chuyện thông minh, dí dỏm và thấu hiểu của đối phương.

    Rồi tôi hỏi han cô ấy nhiều hơn. Cô nói mình là Vân Hương, 24 tuổi, nhân viên một công ty về lữ hành. Tôi cũng từng nghĩ mọi chuyện chỉ dừng lại ở những tin nhắn giải trí. Bản thân cũng không định đi sâu hơn vào mối quan hệ trên mạng xã hội.

    Nhưng, một ngày tôi nhận ra, ngày nào không nhắn tin, trò chuyện với cô ấy, tôi thấy thiếu thiếu thứ gì. Bất chợt, đang lúc làm việc, tôi lại nhớ câu cô ấy từng nhắn, khiến bản thân tự cười một mình.

    Rồi khi thấy cô ấy để trạng thái “Giáng sinh cô đơn…”, tôi hỏi liều: “Đi cà phê cùng anh đêm Giáng sinh nhé!”. Cô im lặng, mãi mới nhắn: “Không sợ bạn gái anh ghen à?”. “Anh chưa có bạn gái, còn em?”, tôi nhắn lại. Cô trả lời: “Em làm gì đã có người yêu. Em đang sợ ế đây này”… Chúng tôi cùng để biểu tượng mặt cười…

    Tôi hẹn Vân Hương 6h tối cùng đi ăn, rồi đi cà phê, đi Nhà thờ Lớn… Cô đồng ý. Vậy là chúng tôi có cuộc hẹn đầu tiên sau hơn 3 tuần quen nhau trên mạng xã hội.

    Phải nói là khi gặp Vân Hương, tôi bị thu hút ngay lập tức. Cô gái đứng trước mặt tôi rất xinh, da trắng, vóc dáng người mẫu, ăn mặc sành điệu. Không để cô ấy thất vọng, tôi đưa cô ấy đi ăn, đi cà phê ở những nơi sang trọng. Hương cũng hài lòng về độ “chịu chi” của tôi, miệng khen ngợi không ngớt.

    Thời gian bên Vân Hương sao mà trôi nhanh thế, đến hơn 11h đêm, tôi nói đưa cô vào Nhà thờ Lớn đón khoảnh khắc ý nghĩa nhất. Nhìn dòng người đổ về khu nhà thờ mỗi lúc một đông, Vân Hương lại tỏ ra cân nhắc. Cô ấy nói rằng, người đông thế kia, không biết có chen chân đến được nơi hay không. Hơn nữa, cô ấy lại đang đi giầy gót nhọn, đi lại lâu có chút bất tiện…

    Chiều ý cô ấy, chúng tôi quyết định không vào Nhà thờ Lớn mà lượn vài vòng trên phố, hoà vào dòng người đông đúc. Khi tiếng chuông nhà thờ ngân lên, tôi mạnh dạn cầm lấy tay cô ấy…

    Khi cảm thấy mệt, tôi gợi ý tìm một chỗ để nghỉ ngơi qua đêm Giáng sinh, cô im lặng. Lòng vui như mở hội, tôi nhấn ga hướng về khu phố có nhiều nhà nghỉ, nhưng nơi nào cũng hết chỗ.

    Hơn 1h đêm, chúng tôi vẫn đi lòng vòng ngoài đường, rồi Hương bỗng gợi ý đến một khách khách sạn nhỏ khá xa trung tâm. May quá, khi chúng tôi đến nơi, khách sạn vẫn còn phòng.

    Tôi và Hương đã lao vào nhau, trải qua một đêm nồng cháy. Khi đã thoả mãn và mỏi mệt, cả hai cùng thiếp đi. Khi tôi thức giấc thì đã là… 10h sáng hôm sau.

    Nhìn sang chỗ Hương nằm giờ trống không. Tôi chạy vào phòng tắm, cũng không thấy. Linh cảm mách bảo có điều gì bất thường, tôi chạy ra tìm điện thoại để gọi thì ôi thôi: Ví tiền có hơn 10 triệu đồng tiền mặt, các loại thẻ, điện thoại, đồng hồ hiệu và cả cái áo khoác da gần 20 triệu đồng tôi mới sắm để đi chơi Giáng sinh… đã không cánh mà bay.

    Tôi mặc vội quần áo, chạy xuống bàn lễ tân thì họ nói, cô đã rời đi từ sớm và nói nhắn người đi sau sẽ trả tiền phòng. Khi tôi mượn điện thoại gọi cô ấy thì chỉ có thông báo “thuê bao…”. Không còn tiền, tôi muối mặt gọi cho thằng bạn thân đến trả tiền phòng.

    Quả thực, tôi không thể diễn tả hết hoàn cảnh trớ trêu, thảm hại của mình khi đó. Nhìn điệu bộ cố nhịn cười của thằng bạn mà tôi vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.

    Sau ngày hôm đó, tôi tìm mọi cách cũng không thể liên lạc được với Vân Hương. Tôi phát hiện mình bị cô ấy chặn tin nhắn trên facebook, zalo… Tôi cũng tìm số, gọi đến công ty lữ hành để hỏi, nhưng họ nói chỗ họ không có ai tên là Vân Hương, không có người như tôi miêu tả…

    Lúc này tôi mới thật sự chấp nhận việc bản thân đã bị lừa bởi một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp. Tôi đã không tỉnh táo, lao vào tình một đêm với gái lạ để rồi bản thân nhận về bài học đắt giá. Giờ cứ a

  • Vợ vừa kí vào đ ơn lyhôn chồng hí hửng mua nhẫn kim cương giá 1 tỷ cầu hôn ti:;ểu ta::m

    Vợ vừa kí vào đ ơn lyhôn chồng hí hửng mua nhẫn kim cương giá 1 tỷ cầu hôn ti:;ểu ta::m

    Nét bút của Tuấn lướt nhanh trên tờ đơn ly hôn, dứt khoát và nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Hắn đẩy tờ giấy về phía Hương, nhếch mép cười khẩy: – Thế là xong nhé. Từ giờ đường ai nấy đi. Tài sản đã phân chia theo thỏa thuận, cô cầm 2 tỷ tiền mặt rồi biến đi đâu thì biến. Căn biệt thự này và công ty là của tôi.

    Hương cầm tờ đơn, khuôn mặt bình thản đến lạ lùng. Cô không khóc, cũng không oán trách. Cô chỉ gật đầu nhẹ, kéo chiếc vali đã chuẩn bị sẵn ra cửa. – Chào anh. Chúc anh hạnh phúc với lựa chọn của mình. Cánh cửa vừa khép lại, Tuấn đã nhảy cẫng lên sung sướng. Hắn vội vàng gọi điện cho Mỹ – cô bồ nhí nóng bỏng: – “Cưng ơi! Anh tự do rồi! Con mụ vợ già nua ấy đã ký đơn. Tối nay anh đón em đi ăn mừng. Anh có món quà bất ngờ cho em đây”!

    Chiều hôm đó, Tuấn phóng xe đến tiệm trang sức cao cấp nhất thành phố. Hắn không tiếc tay quẹt thẻ mua chiếc nhẫn kim cương trị giá 1 tỷ đồng. Hắn nghĩ: “Công ty đang làm ăn được, dự án sắp nổ, 1 tỷ bõ bèn gì. Phải đeo cái này vào tay Mỹ thì cô ấy mới chịu về làm chủ căn biệt thự cùng mình.”

    Bữa tối diễn ra tại nhà hàng 5 sao. Tuấn mời cả bố mẹ và em gái mình đi cùng. Cả gia đình nâng ly chúc tụng rôm rả. – “May mà con bỏ được nó sớm”, – Mẹ Tuấn chép miệng, tay mân mê chuỗi ngọc trai con trai mới tặng – “Cái ngữ đàn bà chỉ biết cắm mặt vào bếp, chả giúp ích gì cho sự nghiệp của chồng. Phải như cái Mỹ đây này, sành điệu, khéo léo”.

    Mỹ nũng nịu rúc vào vai Tuấn, giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lóa lên khoe: – Anh Tuấn chiều em nhất. Tối nay em dọn về biệt thự luôn nhé. Em muốn thay hết rèm cửa màu xám xịt của chị vợ cũ đi, nhìn u ám quá. – “Duyệt! Em muốn gì cũng được”! – Tuấn hào sảng tuyên bố.

    23h đêm, chiếc Mercedes bóng lộn đỗ xịch trước cổng căn biệt thự ở khu Phú Gia. Cả nhà Tuấn ngà ngà say, cười nói ả hê bước xuống xe. Tuấn rút chùm chìa khóa ra, định mở cổng. Cạch. Cạch. Chìa không lọt vào ổ. Hắn nhíu mày, soi đèn điện thoại. Quái lạ, ổ khóa vân tay thông minh đâu rồi? Thay vào đó là một hệ thống khóa từ hoàn toàn mới, đèn báo đỏ lòm. Hắn thử vân tay. Bíp – Từ chối truy cập.

    – Sao thế con? Say quá không mở được à? – Bố Tuấn lè nhè hỏi. – Hình như… khóa bị thay rồi bố ạ. Chắc con mụ Hương trước khi đi nó chơi khăm con. Để con gọi thợ phá khóa.

    Tuấn rút điện thoại gọi thợ, nhưng bảo vệ khu biệt thự lập tức xuất hiện. – Xin lỗi anh Tuấn, anh không có quyền phá khóa căn nhà này. Chủ nhà mới đã yêu cầu chúng tôi giám sát chặt chẽ.

    – Chủ nhà mới? – Tuấn gào lên – Mày điên à? Tao là chủ nhà! Tao vừa ly hôn xong, nhà này của tao!

    – Anh vui lòng kiểm tra lại. – Bảo vệ lạnh lùng đáp rồi chỉ tay lên ban công tầng 2.

    Tuấn và cả gia đình ngước lên. Đèn ban công vụt sáng. Hương đang đứng đó, tay cầm ly rượu vang đỏ, khoác chiếc áo choàng lụa sang trọng, nhìn xuống đám người nhốn nháo bên dưới với ánh mắt thương hại. – “Cô… sao cô vẫn ở đây? Cô cút rồi cơ mà”? – Tuấn hét lên.

    Hương nhấp một ngụm rượu, bật loa ngoài điện thoại kết nối với hệ thống loa sân vườn, giọng cô vang lên rõ mồn một trong đêm tĩnh mịch: – Chào “chồng cũ”. Anh mua nhẫn 1 tỷ cầu hôn vui chứ? Tiếc là anh không đọc kỹ “Thỏa thuận phân chia tài sản” kèm theo đơn ly hôn sáng nay à? – “Thỏa thuận gì? Tao chia cho mày 2 tỷ rồi còn gì”! – Tuấn hoang mang.

    Hương cười, tiếng cười sắc lẹm: – “Anh ký nhanh quá mà. Trong phụ lục số 3, anh đã đồng ý chuyển nhượng toàn bộ quyền sở hữu căn biệt thự này cho tôi để cấn trừ vào khoản nợ 10 tỷ mà công ty anh đang thua lỗ. Anh quên là 3 năm nay, người đứng sau bơm vốn cho công ty anh duy trì hoạt động là bố mẹ tôi à”?

    Tuấn chết điếng. Hắn nhớ lại lúc sáng, vì nôn nóng muốn tống cổ Hương đi để đón bồ về, hắn đã ký toẹt vào xấp giấy tờ dày cộp mà luật sư của Hương đưa, hắn tưởng đó chỉ là thủ tục hành chính.

    – Chưa hết đâu, – Hương tiếp tục – “Anh vừa quẹt thẻ công ty mua nhẫn 1 tỷ đúng không? Số tiền đó là vốn vay ngân hàng mà tôi đứng ra bảo lãnh. Anh dùng sai mục đích, lại đang trong tình trạng mất khả năng thanh toán. Chiều nay, tôi với tư cách là cổ đông lớn nhất đã nộp đơn tố cáo anh tội “Tham ô tài sản” và “Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản”.

    Mỹ – cô bồ nhí nghe thấy thế, mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta nhìn chiếc nhẫn trên tay như nhìn thấy cục than hồng, vội vàng tháo ra nhét trả vào tay Tuấn: – Anh… anh lừa tôi! Anh bảo anh là đại gia cơ mà! Đồ lừa đảo! Nói rồi, ả quay đầu chạy thục mạng, bắt vội một chiếc taxi vừa đi ngang qua, bỏ mặc “người yêu” đứng chết trân giữa đường.

    Bố mẹ Tuấn bủn rủn chân tay, ngồi bệt xuống vỉa hè khóc lóc: – “Hương ơi, con ơi, bố mẹ sai rồi. Con mở cửa cho bố mẹ vào với. Nhà mình đang yên đang lành cơ mà…”. Hương nhìn xuống, giọng lạnh băng: – Nhà này không còn là nhà của các người nữa. Lúc các người hùa nhau đuổi tôi đi, chê tôi ăn bám, các người có nghĩ đến lúc này không? Màn kịch hạ màn rồi. Chúc gia đình ngủ ngon… ngoài đường.

    Đèn ban công vụt tắt. Cảnh sát ập đến. Tuấn bị còng tay vì tội biển thủ công quỹ ngay trước cửa căn biệt thự mà hắn cứ ngỡ là của mình. Chiếc nhẫn kim cương 1 tỷ rơi len keng xuống mặt đường nhựa lạnh lẽo, lăn lóc như một trò đùa của số phận. Trong phòng ngủ ấm áp, Hương tháo chiếc nhẫn cưới ném vào thùng rác. Cô mỉm cười, một giấc ngủ ngon nhất sau 5 năm chịu đựng sự bội bạc chính thức bắt đầu.

  • Danh tính 9 người tuvong trong vụ t;a;i n;ạn

    Danh tính 9 người tuvong trong vụ t;a;i n;ạn

    Trong 9 nạn nhân tử vong vì vụ tai nạn thảm khốc ở Lào Cai sáng 27/12 có 8 trường hợp tử vong tại chỗ và 1 người trên đường đi cấp cứu.

    Danh tính 9 người tử vong trong vụ tai nạn thảm khốc ở Lào Cai- Ảnh 1.

    Các nạn nhân bị thương được đưa vào cấp cứu tại TTYT khu vực Trạm Tấu.

    Liên quan đến vụ tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng xảy ra tại xã Phình Hồ, tỉnh Lào Cai sáng 27/12, Trung tâm Y tế khu vực Trạm Tấu cho biết, trong 9 nạn nhân thì 8 người tử vong tại chỗ, 1 người trên đường đi cấp cứu. Danh tính các nạn nhân được xác định cụ thể như sau:

      1. Trần Liên H. (SN 1981), trú tại phường Đống Đa, Hà Nội – tử vong tại chỗ.
      1. Nguyễn Văn Th. (SN 1989), trú tại phường Từ Liêm, Hà Nội – tử vong tại chỗ.
      1. Lê Thị Thanh Th. (SN 1972), trú tại quận Đống Đa, Hà Nội – tử vong tại chỗ.
      1. Nguyễn Phương Th. (SN 1979), trú tại quận Mê Linh, Hà Nội – tử vong tại chỗ.
      1. Phan Trung A. (SN 1995), trú tại phường Bắc Giang, tỉnh Bắc Ninh – tử vong tại chỗ.
      1. Huỳnh Thị Anh Đ. (SN 1981), trú tại Quận 7, TP.HCM – tử vong tại chỗ.
      1. Nguyễn Thị Bích Ng. (SN 1979), trú tại phường Tràng Tiền, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội – tử vong tại chỗ.
      1. Đỗ Ngọc Th. (SN 1960, lái xe), trú tại phường Thanh Xuân Bắc, Hà Nội – tử vong trên đường đi cấp cứu.
      Phạm Thị Thanh M. (SN 1987), trú tại tỉnh Thái Nguyên – tử vong tại chỗ.

    Vụ tai nạn còn khiến 9 người khác bị thương. Ngay sau khi xảy ra tai nạn, toàn bộ các nạn nhân bị thương đã được lực lượng chức năng và nhân viên y tế đưa về Trung tâm Y tế khu vực Trạm Tấu để tiến hành sơ cứu ban đầu.

    Sau quá trình phân loại và xử trí cấp cứu, 1 trường hợp bị thương nặng đã được chuyển khẩn cấp đến Bệnh viện Đa khoa số 3 để tiếp tục điều trị chuyên sâu. 8 người bệnh còn lại hiện đang được theo dõi, điều trị tích cực tại Trung tâm Y tế khu vực Trạm Tấu.

    Ngành y tế địa phương đang tiếp tục đánh giá diễn biến lâm sàng của từng trường hợp; khi tình trạng người bệnh ổn định, sẽ bố trí phương án chuyển tuyến về Bệnh viện Bạch Mai và Bệnh viện Việt Đức nhằm bảo đảm điều kiện điều trị tốt nhất cho các nạn nhân.

  • Ngu yên nh ân xe khách chở đoàn thiện nguyện l;;ật ng;;ử a, 9 người tuvong –

    Ngu yên nh ân xe khách chở đoàn thiện nguyện l;;ật ng;;ử a, 9 người tuvong –

    Liên quan vụ xe khách chở đoàn thiện nguyện lậtngửa tại xã Phình Hồ (Lào Cai) khiến 9 người tửvong, cơ quan chức năng bước đầu xác định nguyên nhân vụ tainạn.

    Ngày 27 tháng 12 năm 2025, báo VietNamNet đăng tải bài viết với tiêu đề “Nguyên nhân xe khách chở đoàn thiện nguyện lật ngửa, 9 người tử vong”. Nội dung như sau:

    Trưa 27/12, một lãnh đạo tỉnh Lào Cai xác nhận với VietNamNet, các cơ quan chức năng đã có báo cáo nhanh về vụ lật xe khách khiến nhiều người tử vong ở xã Phình Hồ. Theo đó, nguyên nhân ban đầu khiến xe khách lật ngửa được xác định là do mất phanh.

    Một lãnh đạo UBND xã Phình Hồ xác nhận: “Khu vực xảy ra tai nạn có địa hình dốc kéo dài”. tai nan phinh ho 4.jpgHiện trường vụ tai nạn. Ảnh: Sùng Tủa
    Cục CSGT (Bộ Công an) cho biết vụ tai nạn xảy ra lúc 7h40 tại Km35 đường nối Quốc lộ 32 với Tỉnh lộ 174 (thôn Mù Thấp, xã Phình Hồ). Xe khách biển kiểm soát 29B-614.XX chở đoàn thiện nguyện từ Hà Nội lên điểm trường Tà Ghênh.

    Khi xe di chuyển xuống đoạn dốc kéo dài thì bất ngờ mất phanh và tự lật. Trên xe lúc này chở 18 người, hậu quả khiến 9 người tử vong.

    Ngay sau khi sự việc xảy ra, Chủ tịch UBND tỉnh Lào Cai Nguyễn Tuấn Anh đã chỉ đạo các lực lượng chức năng triển khai công tác cứu hộ. Lực lượng chức năng huy động tối đa máy móc, nhân lực để cấp cứu người bị thương và đưa nạn nhân mắc kẹt ra ngoài.

    UBND tỉnh Lào Cai cũng chỉ đạo chính quyền địa phương tổ chức thăm hỏi, hỗ trợ kịp thời các gia đình có người tử vong và bị thương.

    Thông tin về sự việc trên, báo Dân Việt cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Hiện trường vụ lật xe khách chở đoàn thiện nguyện đi Lào Cai khiến 9 người chết”. Nội dung như sau:Liên quan vụ lật xe khách chở đoàn thiện nguyện từ Hà Nội lên điểm trường thuộc Trường Mầm Non thôn Tàn Canh, xã Phình Hồ (Lào Cai) gặp nạn, ngay sau khi xảy ra vụ tai nạn, Thường trực Tỉnh ủy Lào Cai đã trực tiếp chỉ đạo việc triển khai công tác cứu hộ, cứu nạn, khắc phục hậu quả.

    Lãnh đạo tỉnh này đã đi lên hiện trường để chỉ đạo tổ chức đưa các nạn nhân bị thương đi cấp cứu; chỉ đạo địa phương liên hệ, thông tin tới gia đình có nạn nhân tử vong để phối hợp với chính quyền địa phương chuẩn bị hậu sự.
    Theo cơ quan chức năng, vụ lật xe ô tô 29 chỗ, biển kiểm soát 29B-614.XX khiến 9 người chết, 9 người bị thương, xe ô tô bị vò nát.
    Thường trực Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh ủy Lào Cai gửi lời thăm hỏi ân cần đến các nạn nhân bị thương và chia buồn sâu sắc với thân nhân, gia đình các nạn nhân thiệt mạng trong vụ tai nạn.

    Hiện các lực lượng đang tiếp tục triển khai khẩn trương công tác cứu nạn.

  • Trên chuyến xe giường nằm đổ đèo về Đồi Sim, hành khách nữ cuối cùng bước lên xe vừa được 5 phút thì nằng nặc đòi xuống xe nhất quyết không đi nữa

    Trên chuyến xe giường nằm đổ đèo về Đồi Sim, hành khách nữ cuối cùng bước lên xe vừa được 5 phút thì nằng nặc đòi xuống xe nhất quyết không đi nữa

    Xe giường nằm biển số 45B-221.07 của nhà xe Bình Minh xuất bến lúc 22h35, trên xe có 36 hành khách, ai cũng háo hức về quê sớm để kịp ngày giỗ truyền thống của Đồi Sim.

    Đến gần 23h10, xe dừng ở một điểm hẹn cuối cùng ven thị trấn để đón khách muộn.

    Cô gái cuối cùng bước lên:

    Tên: Trần Thu Uyên

    Tóc dài, áo khoác xám, tay chỉ xách một ba lô

    Uyên nhìn quanh khoang xe như người đang sợ hãi điều gì đó, nhưng vẫn im lặng tìm chỗ ngồi.

    Xe lăn bánh xuống đèo. Chỉ vài phút, Uyên bất ngờ đứng bật dậy:

    “Cho tôi xuống xe! Tôi không đi chuyến này nữa!”

    Cả xe hơi ngỡ ngàng.
    Tài xế Trọng đang ôm cua khó chịu quát:

    “Cô đùa hả? Xe chạy đèo rồi! Xuống đâu bây giờ?”

    Uyên mặt trắng bệch, tay run:

    “Làm ơn cho tôi xuống! Tôi trả tiền gấp đôi cũng được!”

    Hành khách bắt đầu bực:

    “Trời nửa đêm rồi còn nổi khùng!”

    “Muốn xuống thì nói từ bến chứ!”

    “Cản trở cả xe!”

    Một chị giường tầng 2 còn nói:

    “Hay say xe rồi hoảng?”

    Nhưng Uyên kiên quyết đến mức gần như hoảng loạn.
    Không muốn mất thời gian, tài xế đành dừng ở một khoảng cua rộng có lề đường.

    Uyên vừa xuống xe liền quay lại nhìn 36 người trên xe và nói một câu rợn sống lưng:

    “Tôi xin lỗi… nhưng mọi người đừng đi tiếp.”

    Câu nói khiến cả xe rùng mình vài giây – nhưng rồi ai nấy cười trừ, cho là chuyện vớ vẩn.

    Xe đóng cửa, rú máy tiếp tục đổ đèo, bỏ Uyên đứng một mình giữa màn đêm mờ sương.

    Khoảng 23h35, khi xe đã đi sâu xuống đèo, một hành khách là anh Minh (ghế 6B) hốt hoảng chạy xuống cabin:

    “Anh Trọng! Có mùi khét… từ dưới gầm!”

    Trọng nhíu mày:

    “Lốp nóng thôi!”

    Nhưng chỉ vài giây sau, một tiếng “RẮC!” như kim loại nứt gãy, rồi xe lạng hẳn sang trái, hành khách la hét.

    Trọng phanh gấp – xe trượt dài, nghiêng mạnh, suýt văng khỏi rìa vực.

    May mắn, bánh sau bị kẹt vào rãnh thoát nước ven đường, xe dừng được chỉ còn cách mép vực… chưa đầy 40 cm.

    36 người mặt cắt không còn giọt máu.

    Trọng chui xuống kiểm tra – và chết điếng:

    Thanh điều khiển phanh chính đã nứt gần gãy hoàn toàn

    Dầu phanh chảy thành vệt dài dưới gầm

    Bước thêm một đoạn nữa là phanh mất hoàn toàn – và xe sẽ lao thẳng xuống vực sâu hơn 150 mét

    Ông Hải – công an xã đang đi cùng xe – run run nói:

    “Nếu nứt thêm 5 giây nữa… chúng ta đã đi rồi…”

    Một bác tài già làm nghề 30 năm xem dưới gầm và xác nhận:

    Vết nứt không phải mới

    Mặt kim loại sạm đen, có dấu tác động lực trước đó

    Tức là:

    Xe đã mang lỗi chết người ngay từ khi rời bến.

    Nếu không có sự cố dừng lại giữa đèo…

    Nếu xe giữ tốc độ cao thêm vài phút…

    Tất cả đã không còn đứng đây để nói chuyện.

    Chị khách giường tầng 2 lí nhí:

    “Cô ấy bảo đừng đi tiếp…”

    Người khác chợt rùng mình:

    “Cô ấy lên xe 5 phút đã đòi xuống. Chắc thấy gì đó mình không biết.”

    Tài xế Trọng ngồi sụp xuống bậc xe, nói với ông Hải:

    “Giá như tôi hỏi cô ấy thêm một câu…”

    Khi nhà xe rà soát danh sách, mới phát hiện:

    Tên Uyên không phải khách đặt vé trước

    Cô mua vé trực tiếp tại quầy ngay trước giờ xe chạy

    Không có hành lý cồng kềnh

    Không ghi quê quán, chỉ số điện thoại để trống

    Một người bỗng nói:

    “Không lẽ cô ấy là kỹ thuật hay kiểm định phương tiện?”

    Nhưng nhà xe không ai biết cô là ai.

    Chỉ có một điều chắc chắn:

    Nếu Uyên không nằng nặc đòi xuống – xe sẽ lao khỏi đèo trong vòng 20 phút.

    Đêm đó, lực lượng chức năng phải điều xe cứu hộ kéo phương tiện về xưởng, toàn bộ 36 hành khách được đưa trở lại thị trấn chờ xe khác.

    Không ai ngủ được.

    Và cho đến bây giờ, mỗi khi nhắc lại, tài xế Trọng vẫn rùng mình:

    “Không biết cô ấy là ai… nhưng chuyến đó cả xe còn sống… nhờ một người duy nhất nhìn thấy điều không ai thấy.”

    Trần Thu Uyên –


    Cô gái lạ bước lên chỉ 5 phút rồi biến mất vào màn đêm.

    Không ai gặp lại.
    Không ai liên lạc được.
    Không ai biết cô cứu họ vì điều gì.

    Chỉ biết:

    Có những thứ người ta linh cảm được – trước khi thảm họa kịp xảy ra.

  • Hiện trường vụ l;;ật xe khách chở đoàn giáo viên đi thiện nguyện khiến 9 người tửvong

    Khoảng 8 giờ 30 phút, ngày 27/12, tại thôn Mù (đoạn đường nối Quốc lộ 32 và Tỉnh Lộ 174) thuộc địa bàn xã Phình Hồ trên địa bàn xà Phình Hồ xảy ra vụ tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng, lật xe ô tô 29 chỗ, Biển kiểm soát 29B-614.06 khiến 9 người chết, 9 người bị thương, xe ô tô bị hư hỏng nặng.

    Được biết, chiếc xe gặp nạn chở đoàn thiện nguyện đến trường Mầm Non thôn Tàn Canh, xã Phình Hồ, thông tin này được đăng tải trên báo Lào Cai.

    Trao đổi với tờ Thanh niên, một lãnh đạo xã Phình Hồ cho biết, khu vực xảy ra tai nạn là đoạn dốc kéo dài, có khả năng nguyên nhân do xe mất phanh và lật ngửa ở đoạn chân dốc. Chiếc xe gặp nạn là loại 29 chỗ, chở đoàn giáo viên đi từ thiện.

    Hiện, toàn bộ lực lượng công an, quân sự, an ninh trật tự, cán bộ xã Phình Hồ và nhân dân đang tập trung cứu nạn, đồng thời huy động máy móc để tiếp tục đưa các nạn nhân ra ngoài.

    Hiện trường vụ tai nạn (Ảnh: Báo Lào Cai)

    Ảnh: Lao động

    Tiếp tục cập nhật…