Blog

  • 40t ế vợ, tôi cưới luôn cô g::ái rửa bát th.uê đã có con riê::ng

    40t ế vợ, tôi cưới luôn cô g::ái rửa bát th.uê đã có con riê::ng

    Mẹ tôi có nỗi lo suốt mười năm nay: “Con trai bốn mươi tuổi đầu rồi, không lấy vợ sớm thì ở vậy suốt đời à?”. Cái khu phố nhỏ này, người ta nhìn tôi – một anh thợ sửa điện nước, da ngăm, ít nói, chẳng đẹp trai – ai cũng lắc đầu: “Khó lấy vợ lắm.” Tôi cũng quen với sự cô độc, cho đến một ngày, mẹ tôi bảo:

    “Ở đầu ngõ có con bé rửa bát thuê, hiền lắm. Nó có con riêng ba tuổi, nhưng ngoan. Lấy nó đi, đừng kén nữa.”. Tôi im. Không yêu, nhưng thương mẹ già. Nhà chỉ có mỗi 2 mẹ con. Thôi thì cưới, coi như trọn đạo làm con.

    Đám cưới được chuẩn bị đơn giản – mẹ tôi mừng lắm, khoe khắp xóm: “Con dâu tôi tuy nghèo nhưng biết điều, chịu thương chịu khó.”

    Hôm rước dâu, trời nắng chang chang. Tôi mặc bộ vest thuê, tay run run cầm bó hoa cưới. Cả đoàn xe dừng trước căn nhà cấp 4 cũ. Mẹ tôi cứ thắc mắc hôm đến nói chuyện người lớn rồi cả hôm nay đón dâu chẳng thấy em bé 3 tuổi con cô dâu đâu cả. Bình thường trước vợ tôi đi rửa bát thuê em bé đó theo không rời bước. Mẹ tôi lại bảo có lẽ người ta đưa em bé đi chỗ khác để nhà trai đỡ dị nghị, thôi thì mẹ tôi cũng đỡ khó xử.

    Tôi đứng ngoài sân, lòng nặng trĩu, chẳng biết cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu. Nhưng khi tiếng nhạc cưới vang lên, cô dâu bước xuống từ cầu thang, tôi nghe tiếng “rầm” phía sau – mẹ tôi ngã lăn ra đất.

    Mọi người hốt hoảng. Tôi quay lại, chỉ kịp thấy mẹ há hốc miệng, tay run run chỉ về phía trước.
    Còn tôi – người vừa đỡ mẹ – cũng đứng chết lặng, đôi chân như nhũn ra, quần ướt sũng vì mồ hôi lạnh toát.

    Bởi cô dâu bước xuống khác hẳn hình ảnh tôi từng thấy nơi quán bún nhỏ đầu ngõ: Không còn chiếc áo rách, không còn đôi dép nhựa. Thay vào đó là tà áo cưới trắng tinh, và cả cổ, cả tay, cả tóc cô đều lấp lánh vàng – vàng nhiều đến mức ánh nắng hắt lại chói cả mắt.

    Họ hàng nhà tôi rì rầm: “Trời đất… con bé rửa bát mà nhà giàu vậy sao?”. Họ nhà gái thì cũng ố, á không kém: “Hóa ra nhà này giàu ngầm à, con gái không lấy chồng thì cấm ai biết nhà ấy nhiều vàng như thế”….

    Rồi cha mẹ vợ bước ra. Họ mặc sang trọng, dáng điềm đạm, nở nụ cười hiền lành: “Chào thông gia. Hôm nay cho con gái nhà tôi về làm dâu nhà bà.”

    “Dạ” – Mẹ tôi nhẹ nhàng. Bỗng đứa bé 3 tuổi bất ngờ chạy ra níu chặt váy cô dâu, giọng nũng nịu.

    • Cho em theo với…

    Cả họ nhà tôi tròn mắt vì đâu có ai biết việc cô dâu đã có con đâu. Nhưng đúng lúc này mẹ cô dâu cất lời:

    • Đây là con gái út nhà tôi đấy ạ, nó quý chị nên chị đi đâu cũng theo. Hè vừa rồi chị nó ra nhà bác họ rửa bát giúp cho quán bút của bác đông khách quá, thế là em cũng đi theo chị luôn….

    Ối trời ơi hóa ra là thế. Hôm ấy, đám cưới diễn ra trong niềm hân hoan tột cùng. Cứ tưởng cưới đại cho có vợ để mẹ vui ai ngờ tôi được luôn cô vợ vừa xinh, vừa ngoan lại có điều kiện. Đấy đừng nghĩ 40 tuổi là ế, lấy muộn hóa ra lại hay mọi người ạ.

  • Thách cưới 500 triệu nhà trai đồng ý luôn, t ân h;;ôn l;;ật chăn nhìn chồng, tôi mới hiểu lý do

    Thách cưới 500 triệu nhà trai đồng ý luôn, t ân h;;ôn l;;ật chăn nhìn chồng, tôi mới hiểu lý do

    Thách cưới 500 triệu nhà trai đồng ý luôn, tân hôn l;;ật chăn nhìn chồng, tôi mới hiểu lý do ….

    28 t;;uổi tôi được mai mối cho chồng. Ở vào cái tuổi đó đối với phụ nữ cũng không còn quá trẻ. Trước đó tôi cũng từng yêu hai người nhưng đều không đến được với nhau vì nguyên nhân gia đình. Bố mẹ tôi rất khó tính, tôi dẫn ai về nhà ông bà cũng tìm được điểm để ch;;ê. Dần dần họ t;ự á;i rồi cũng kiếm cớ chia tay tôi cả.

    Cho đến khi được mai mối cho Quân, người chồng hiện tại, bố mẹ tôi mới hài lòng. Có lẽ ông bà thấy con gái cũng sắp 30 tuổi rồi, còn kén chọn nữa thì sợ rằng “già kén k;ẹn h;;om”. Chúng tôi qua lại tìm hiểu có 4 tháng thì gia đình Quân vội giục giã chuyện đám cưới.

    Vậy nhưng đến lúc hai bên trên bàn thủ tục đám cưới thì lại có một vấn đề phát sinh, đó là số tiền thách cưới bố mẹ tôi đưa ra rất cao lên đến 500 triệu đồng.

    Tôi s;;ố;;c lắm, vội vã khuyên bố mẹ rằng thách cưới chỉ là thủ tục thôi, con số 500 triệu thật quá lớn đối với gia đình Quân. Tôi cũng chỉ là cô gái có chút ưa nhìn, công việc ổn định chứ không phải hoa khôi hoa hậu gì cả.

    Song bố mẹ tôi không nghe. Ông bà bảo bao công s;;;inh thành nuôi dạy tôi nên người, bây giờ thành người nhà Quân, số tiền 500 triệu vẫn là ít. Tôi chán nản và đau khổ nghĩ ông bà muốn bán con hay sao?

    Trong lòng tôi đã chắc chắn gia đình Quân sẽ phủi tay quay lưng tuyên bố hủy hôn vì điều kiện quá vô lý này. Ấy thế mà chỉ sau vài phút suy nghĩ thì bố mẹ Quân và anh đã lập tức đồng ý. Mọi chuyện thống nhất xong, đám cưới được tổ chức vô cùng suôn sẻ, ai cũng vui vẻ vì được lòng mình.

    Đêm tân hôn là đêm đầu tiên của tôi và chồng. Thời gian quen nhau ngắn, anh bảo muốn giữ đến thời khắc thiêng liêng đêm tân hôn nên không hề đ;;;òi h;;;ỏi tôi trước đó. Từ phòng tắm bước ra, tôi hồi hộp lắm. Chồng thì đã n;;;ằm đắp chăn trên giường chờ vợ.

    Tôi ngượng ngùng bước lại giường. Anh nhìn tôi mỉm cười. Rồi tôi nhẹ nhàng v;;én chăn định nằm vào với anh. Nhưng vừa lật chăn, tôi ch//ế//t s//ữ//ng nhìn cảnh tượng bên dưới …

    …Tôi chết sững.

    Dưới tấm chăn không phải là thân thể đang chờ đợi đêm tân hôn như tôi tưởng.
    Mà là một bộ khung kim loại cố định hai chân, dây đai y tế quấn gọn, cạnh giường đặt sẵn nẹp chỉnh hình và một xấp hồ sơ bệnh án.

    Quân lập tức kéo chăn lại, giọng trầm xuống:

    – Anh xin lỗi… lẽ ra anh phải nói sớm hơn.

    Tôi ngồi thụp xuống mép giường, đầu óc trống rỗng:

    – Đây là…?

    Anh hít sâu, kể chậm rãi. Ba năm trước, Quân gặp tai nạn giao thông nặng. Xương chậu và cột sống bị tổn thương. Anh đi lại được, làm việc được, sinh hoạt thường ngày gần như bình thường… nhưng khả năng vợ chồng thì không.

    – Gia đình anh biết. – Quân cúi đầu – 500 triệu… không phải để “mua” em.
    – Là để trả nợ lương tâm cho nhà gái. Nếu em quay lưng, anh cũng không trách.

    Tôi nghẹn họng. Những mảnh ghép rơi vào chỗ của chúng:
    Sự vội vàng cưới xin.
    Việc anh luôn giữ khoảng cách.
    Và cái gật đầu quá nhanh trước thách cưới.

    – Sao anh vẫn cưới? – tôi hỏi khẽ.

    – Vì anh nghĩ… nếu nói ra, sẽ không ai chọn anh. – Anh nhìn tôi, ánh mắt mệt mỏi – Nhưng anh vẫn muốn có một gia đình. Một người bạn đời.

    Im lặng kéo dài. Tôi nhìn quanh căn phòng cưới còn thơm mùi hoa, lòng rối như tơ.

    – Em có quyền hủy hôn. – Quân nói – Tiền cưới… coi như bồi thường. Anh không đòi lại.

    Tôi đứng dậy, mở vali, lấy điện thoại. Quân tưởng tôi gọi cho bố mẹ. Nhưng không. Tôi chuyển lại 500 triệu vào tài khoản nhà trai, kèm dòng nhắn:

    “Không bán con.”

    Quân sững sờ.

    Tôi quay lại, nói đúng một câu – rất bình tĩnh:

    – Em cưới anh vì con người anh. Nhưng hôn nhân cần sự thật. Từ hôm nay, mình sẽ nói hết – rồi quyết định ở hay đi, cùng nhau.

    Đêm tân hôn ấy, chúng tôi không đắp chung chăn.
    Nhưng lần đầu tiên, tôi thấy giữa hai người có ánh sáng.

    Vài tháng sau, tôi chủ động đề nghị tư vấn y khoa và trị liệu tâm lý hôn nhân. Có những thứ không chữa được, nhưng sống được – nếu hai người đủ thẳng thắn.

    Và tôi hiểu ra:
     Thách cưới cao không đáng sợ.
     Im lặng mới là cái giá đắt nhất.

  • Lúc 2 giờ sáng, tôi đang ở nhà chị gái với cậu con trai bốn tuổi, chồng tôi đột nhiên gọi. “R.a kh.ỏi nhà ng ay l ập t ức, đừng để ai phát hiện.” Tôi bế con trai lên và ra và rời khỏi phòng ngủ, nhưng vừa xoay nắm đấm trên khóa cửa, tôi phát hiện ra điều ki;nh ho;làng đến ngh;;ẹt thở

    Lúc 2 giờ sáng, tôi đang ở nhà chị gái với cậu con trai bốn tuổi, chồng tôi đột nhiên gọi. “R.a kh.ỏi nhà ng ay l ập t ức, đừng để ai phát hiện.” Tôi bế con trai lên và ra và rời khỏi phòng ngủ, nhưng vừa xoay nắm đấm trên khóa cửa, tôi phát hiện ra điều ki;nh ho;làng đến ngh;;ẹt thở

    Lúc 2 giờ sáng, tôi – Lan – đang ngủ nhờ ở nhà chị gái sau một ngày dài đi làm. Thằng Bin, con trai tôi bốn tuổi, nằm bên cạnh, ngủ say đến mức cái miệng còn hé hé thở đều.

    Điện thoại rung lên.

    Là chồng tôi – Quân.

    Giọng anh căng như sợi dây đàn:

    “Lan… nghe rõ anh nói không?
    Ra khỏi nhà của chị em ngay lập tức. Đừng để ai phát hiện. Mang Bin theo.”

    Tôi giật bắn.

    “Anh bị làm sao đấy? 2 giờ sáng mà—”

    Lan! Làm ngay! Ra khỏi nhà, đừng mở bất kỳ đèn nào. Cứ bế con, đi ra cửa. Ra rồi anh sẽ nói.”

    Chưa bao giờ tôi nghe Quân nói với giọng như vậy: run, gấp và sợ hãi.

    Tôi bế Bin lên, chân run lập cập bước ra khỏi phòng ngủ của chị gái. Căn nhà im phăng phắc, chỉ có tiếng quạt trần quay lạch phạch.

    Tôi đưa tay xoay nắm đấm cửa chính.

    Và đúng giây phút đó… tôi phát hiện ra điều kinh hoàng khiến toàn thân như đông cứng.


    ĐIỀU Ở BÊN NGOÀI CÁNH CỬA

    Nắm đấm cửa… nóng ran.

    Không phải nóng kiểu trời oi bức, mà là nóng như vừa có ai từ bên ngoài nắm lấy nó thật chặt, thật lâu.

    Cảm giác đó khiến tôi sởn gai ốc.

    Tôi áp nhẹ tai vào cánh cửa.

    Có tiếng thở.

    Ai đó… đứng sát ngay ngoài cửa, gần đến mức tôi nghe rõ tiếng mũi khò khè như một người cố nén lại cơn ho.

    Tôi giật tay khỏi nắm đấm, ôm chặt Bin như che chắn.

    Điện thoại rung lần nữa: Quân gọi.

    Tôi run rẩy nhấn nghe.

    Có người đang đứng trước cửa nhà chị em đúng không?” – Quân hỏi, giọng như thì thầm.

    Tôi gần như khuỵu xuống:
    “Anh… làm sao anh biết?”

    “Đừng mở cửa. Đi lùi lại thật chậm.”

    Tôi nuốt khan.
    “Anh nói em nghe đi! Chuyện gì đang xảy ra?”

    Ở đầu dây bên kia, Quân hít vào thật sâu, như đang đấu tranh xem có nên nói hay không.

    “Người đang đứng ngoài cửa… không phải người lạ.”

    Tim tôi muốn nổ tung.


    BÍ MẬT MÀ CHỒNG GIẤU SUỐT 2 NĂM

    Quân nói nhanh, đứt quãng:

    “Lan… hai năm trước, anh từng giúp công an làm nhân chứng trong một vụ án. Kẻ đó bị kết tội, nhưng anh ta thề sẽ ‘đến tìm người thân của anh’ để trả thù.”

    Tôi gần như không tin vào tai mình.

    “Cách đây 1 tiếng… công an báo với anh rằng hắn đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần.
    Camera giao thông… ghi hắn xuất hiện… gần khu chị gái em.”

    Tôi nghẹn họng:

    “Nhưng sao hắn lại biết em ở đây?”

    Vì ảnh đại gia đình mà em đăng tối qua, Lan!
    Phía sau có cửa nhà chị gái em. Hắn chỉ cần quen bố cục là tìm ra.”

    Chân tôi mềm nhũn.

    Tôi bế Bin, lần theo bóng tối lùi về phía bếp – nơi có cửa sau.

    Thình lình…

    CÓ TIẾNG XOÀN XOẠT Ở NGOÀI CỬA SAU.

    Tôi đông cứng.

    Không thể nào.

    Không thể nào hắn lại ở cả phía sau được.

    Tôi run rẩy mở loa nhỏ:
    “Quân… hình như… có ai đó ở cửa sau nữa.”

    Vài giây im lặng chết người.

    Rồi Quân nói một câu khiến máu tôi lạnh buốt:

    “Lan… kẻ trước cửa không phải hắn.
    Người đứng cửa sau mới là hắn.”

    Tôi chết trân.

    “Vậy… vậy người đứng trước cửa là ai?”

    Quân im lặng.

    Một giây. Hai giây. Ba giây.

    Rồi anh nói:

    “…Chị gái em báo với anh chiều nay rằng chị đang điều tra chuyện em nghi ngờ Quân ngoại tình, và tối nay chị định… nói chuyện với em.”

    Tôi choáng.

    “Chị em ra ngoài từ 11 giờ đêm… nhưng 2 tiếng nay không ai liên lạc được.”

    Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

    Vậy người đứng trước cửa, với tiếng thở khò khè…

    Ngay lúc đó, cửa chính gõ một tiếng thật nhẹ.

    Một giọng khàn, yếu, gần như không thể gọi là giọng người:

    “Lan… mở… mở cửa…
    Là… chị đây…”

    Tôi ôm chặt Bin, toàn thân run bần bật.

    Tiếng gọi yếu đến mức tôi nhận ra ngay: người đó đang bị thương. Rất nặng.

    Tôi hét lên trong điện thoại:

    “Quân! Chị em! Chị bị hắn tấn công?”

    Quân hét lại:

    “ĐỪNG MỞ! HẮN NUỐT TỪNG CÂU NÓI CỦA NẠN NHÂN VÀ BẮT CHƯỚC!
    ĐÓ LÀ MỘT TRIỆU CHỨNG TÂM THẦN CỦA HẮN!”

    Tôi chết lặng.

    Tiếng ngoài cửa lại vang lên:

    “Lan… Bin… mở cửa cho chị… đau… lắm…”

    Tim tôi như rớt xuống.

    Nó… đang bắt chước giọng chị tôi.
    Và nó đang đứng cách tôi chưa đầy một cánh cửa.

    Tôi chạy thẳng vào phòng kho, ôm Bin trốn trong đó, khóa trái lại.

    Bên ngoài, âm thanh ở hai phía cửa nhà vang lên:
    gõ nhẹ… rồi cào… rồi thì thào tên tôi.

    Tôi gần như phát điên.

    Đúng lúc đó, chuông điện thoại lại reo.

    Lần này… là số của chị gái.

    Tôi run rẩy bắt máy.

    “Chị… chị đang ở đâu!?”

    Giọng chị bình thường, tỉnh táo:

    “Chị đang ở bệnh viện với mẹ, điện thoại hết pin nên giờ mới sạc được. Em ngủ chưa?”

    Tôi như chết trân.

    Miệng cứng đờ lại.

    Tôi từ từ quay đầu nhìn ra khe cửa phòng kho.

    Bên ngoài… tiếng “chị gái” vẫn tiếp tục khe khẽ:

    “Lan… mở cửa…”

  • C;ay đắ;;ng…Chồng học Thạc sĩ trên Hà Nội 2 tháng nay chưa về, tôi sốt ruột nên cuối tuần tranh thủ lên thăm anh. Vừa mở tủ lạnh, tôi ch/e/t sữ;ng

    C;ay đắ;;ng…Chồng học Thạc sĩ trên Hà Nội 2 tháng nay chưa về, tôi sốt ruột nên cuối tuần tranh thủ lên thăm anh. Vừa mở tủ lạnh, tôi ch/e/t sữ;ng

    Là người phụ nữ thông minh, nhạy cảm, Thương nhanh chóng phát hiện chồng có nhân tình, phản bội mình.

    Thương và Phú yêu nhau từ hồi còn học cấp 3. Kết thúc đại học, 2 người tổ chức đám cưới nho nhỏ, mời họ hàng và bạn bè đến tham dự. Bởi gia đình Phú không có điều kiện. Tuy vậy nhà Thương vẫn thông cảm và gả con gái cho.
    Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

    Sau khi kết hôn, Phú ở trên Hà Nội đi làm và học thêm lên Thạc sĩ. Còn Thương phải về quê làm việc để chăm sóc bố mẹ chồng. Bởi họ cũng già rồi, nhà Phú lại có mỗi mình anh

    Từ Tết đến giờ chưa thấy chồng về quê thăm vợ và bố mẹ, Thương cứ nghĩ anh bận rộn. Lần nào gọi cho chồng cũng là thuê bao. Khi Phú gọi lại thì thường giải thích rằng anh bận đi làm, bận học thêm. Nghĩ chồng vừa học vừa làm vất vả, tuần trước Thương đã khăn gói từ quê, vượt chặng đường hơn 250km để thăm Phú.

    Gọi cho chồng từ sáng để thông báo việc mình lên Hà Nội mà không được. Phải đến khi Thương xuống xe, ngồi chờ 1 lúc lâu ở bến, Phú mới gọi lại. Nghe vợ nói đang ở Hà Nội, Phú có phần bối rối. Anh trách vợ sao không thông báo với mình trước, trách vợ đang yên đang lành lên làm gì? Thương có hơi chạnh lòng, nhưng cô vẫn thông cảm cho chồng.

    Đợi gần 2 tiếng nữa mới thấy Phú phóng xe ra đón. Trên trán chồng còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Thương lại thấy tội nghiệp chồng, chắc anh vừa làm xong thì mải mốt ra đây đón vợ!Lặn lội từ quê lên thăm chồng, vợ chết lặng khi phát hiện anh cặp bồ, cách cô trả thù kẻ phản bội cao tay đầy phũ phàng-1

    Bước vào phòng trọ của Phú, Thương hơi bất ngờ. Căn phòng gọn gàng sạch sẽ không giống như nơi ở của người bận rộn. Cô cất lời khen anh: “Được đó, không còn là ông Phú luộm thuộm, lôi thôi của ngày xưa”. Chồng Thương cười lại, anh phản đối lời vợ, khẳng định mình vẫn luôn là người ngăn nắp!

    Lướt nhìn căn phòng 1 lượt, bằng giác quan nhạy cảm của người phụ nữ. Thương thấy có gì đó không đúng. Phú không phải là người thích chơi hoa. Vậy mà trên bàn làm việc của anh có 1 lọ hoa hồng đỏ thắm. Nhìn những bông hoa đang đổi màu sang héo úa, Thương đoán chắc đây không phải là Phú vừa cắm vì biết vợ lên đây.

    Chưa hết, trong tủ lạnh của anh còn có đồ ngọt và bánh kem. Trước nay Phú chúa ghét bánh kem, vậy làm sao nó tồn tại chình ình trong tủ của anh được? Và thêm 1 chi tiết nữa – chi tiết quan trọng nhất, đó là trong nhà vệ sinh sạch sẽ lại có 1 lọ dung dịch vệ sinh phụ nữ. Phú sống 1 mình, điều đó không phải rất khó hiểu sao?

    Mặc dù phát hiện ra hàng loạt chi tiết bất thường trong phòng trọ của chồng, nhưng Thương vẫn tỏ ra vui vẻ. Cô ở thêm 2 hôm nữa thì đòi về. Phú cũng chẳng giữ vợ.

    Ngay khi rời phòng chồng, Thương nhờ những mối quan hệ của mình khi xưa học cùng đại học để tìm 1 đội thám tử. Thương bỏ ra 6 triệu để họ theo dõi Phú trong 1 tuần trời. Quả nhiên, đến ngày thứ 7, họ trả về cho Thương 1 xấp ảnh Phú đang ở chung với 1 người phụ nữ khác. Cô nàng này là sinh viên năm cuối, khóa dưới của Phú.

    Thương cay đắng nhận ra mình bị phản bội. Cô ở nhà làm như thiêu thân để nuôi chồng ăn học, chăm sóc bố mẹ chồng. Vậy mà anh lại “tặng” cho cô cặp sừng vừa to vừa dài. Gạt đi dòng nước mắt, Thương quyết định sẽ trả thù kẻ làm tổn thương mình.

    Hôm thứ 7, nhà chồng Thương có giỗ. Hôm đó, Phú cũng về bởi anh là cháu đích tôn của dòng họ. Đợi mọi người ăn uống no say, Thương mới đứng lên thưa chuyện: “Dạ thưa bố mẹ, các bác, các cô, các chú… hôm nay nhân dịp cả nhà đông đủ, con có 1 thông báo quan trọng ạ. Đó là từ ngày mai, con trả chồng về cho bố mẹ con. Con ở nhà làm lụng vất vả, cố gắng làm vợ thảo dâu hiền, nhưng không ngờ chồng con lại có nhân tình bên ngoài. Chắc cô gái này phải có sức hút và tốt hơn con gấp bội, nên anh ấy mới bỏ hạnh phúc gia đình và chìm đắm trong mối quan hệ bất chính như thế!”. Nói xong, cô mở túi lấy xấp ảnh chồng cùng nhân tình đưa cho mọi người xem.

    Cả họ nhà Phú ai cũng nổi giận, bất bình thay Thương. Bố anh không bình tĩnh được lao ra tát con trai 2 cái cháy má. Uổng công bấy lâu nay mọi người vẫn coi Phú là tấm gương để các em nhìn vào, bây giờ tấm gương đó “nát hơn tương bần”!

    Chưa hết, Thương còn thẳng thắn đuổi Phú ra khỏi căn nhà vợ chồng cô đang ở. Bởi nhà đó do Thương xây dựng, Phú chẳng góp được ngày công hay đồng tiền nào. Thương nói: ”Từ nay con sẽ tự nuôi con. Anh Phú không có quyền về nhà và cũng không có tư cách làm bố nữa. Đơn ly hôn con gửi thẳng lên xã rồi, sẽ sớm có giấy triệu tập thôi”.

    Từ qua đến nay nhà Phú loạn hết cả lên. Bố mẹ anh nổi giận lôi đình, đuổi Phú ra khỏi nhà và quyết không nhận anh con trai bất hiếu, phản bội vợ con này nữa. Còn Phú thì run rẩy, lạy lục trước cửa nhà Phương, nhưng cô không mở cửa!

  • Chùa Vân Trung nằm trên gò đất cao cuối làng. Ngôi chùa ấy không lớn, chẳng nổi tiếng gì, nhưng lại là nơi người dân vẫn gửi gắm mong ước an yên sau mỗi vụ mùa

    Chùa Vân Trung nằm trên gò đất cao cuối làng. Ngôi chùa ấy không lớn, chẳng nổi tiếng gì, nhưng lại là nơi người dân vẫn gửi gắm mong ước an yên sau mỗi vụ mùa

    Chùa Vân Trung nằm trên gò đất cao cuối làng. Ngôi chùa ấy không lớn, chẳng nổi tiếng gì, nhưng lại là nơi người dân vẫn gửi gắm mong ước an yên sau mỗi vụ mùa. Mấy đời trụ trì đều hiền lành, sống thanh bạch. Năm nay, chùa được Ủy ban xã hỗ trợ nâng cấp lại sân và dãy hành lang sau. Sư thầy trụ trì – thầy Trí Hòa – dù tuổi đã gần bảy mươi vẫn tự tay cặm cụi dọn dẹp cùng

    các chú tiểu.

    Buổi sáng hôm ấy, trời vừa hết mưa đêm trước, đất còn ướt nhưng không khí mát lành. Thầy Hòa đứng trước khoảng sân gạch cũ, nhìn từng viên gạch đã sứt mẻ theo thời gian.

    — Chỗ này xuống cấp quá rồi, lát gạch mới cho an toàn. – thầy bảo.

    Mấy chú tiểu hí hửng lấy cuốc xẻng, bắt đầu gỡ từng viên gạch lên. Nhưng chỉ lát sau, chú tiểu Minh – cậu bé mười ba tuổi lanh lẹ nhất – chợt gọi to:

    — Thầy ơi! Dưới lớp gạch cũ còn có gạch nữa nè! Nhìn lạ lắm!

    Thầy Hòa đến xem. Quả thật, phía dưới lớp gạch lát thông thường là hàng gạch màu nâu đỏ, xếp ngay ngắn, loại gạch nung kiểu cổ mà thầy chỉ thấy trong các công trình từ rất xa xưa. Bàn tay run run, thầy cạo nhẹ một ít bùn phủ lên. Gạch cứng, chắc, đường mép sắc cạnh.

    — Các con đừng đào sâu thêm. Để thầy xem kỹ đã.

    Nhưng đất như có linh khí, như tự hé lộ điều mình muốn. Chỉ một mạch gió thổi qua, một góc gạch sụp vào để lộ hố nhỏ, bên dưới là… một đường hầm.

    Tin phát hiện ở chùa lan khắp làng trong buổi sáng. Người già kéo nhau đến, người trẻ thì tò mò đứng ngoài cổng. Ai cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn miệng hầm tối om.

    Mấy chú tiểu muốn xuống ngay nhưng thầy Hòa ngăn lại.

    — Chuyện này không thể vội. Đây là nơi thuộc về quá khứ. Phải vào với tâm bình tĩnh.

    Tối đó, thầy Hòa về tịnh xá tìm cuốn sổ ghi chép của cố trụ trì trước – thầy Trí Giác. Cả chùa chỉ còn lại vài dòng chữ đã phai:

    “Sân chùa gò cao. Dưới lòng đất có điều xưa cũ. Nếu duyên đến, xin hãy mở bằng tấm lòng an hòa.”

    Thầy Hòa trầm ngâm hồi lâu. Ông cảm giác nơi đó không phải chỗ nguy hiểm. Nó giống như một cái “tạng thất” – một gian chôn giữ những điều cần được bảo tồn.

    Sáng hôm sau, thầy quyết định cùng mấy chú tiểu xuống hầm, mang theo đèn dầu nhỏ.

    Đường dốc đi xuống hẹp nhưng chắc chắn. Tường hầm được xây bằng gạch cổ, bề mặt đã rêu phong. Đi khoảng mười mét thì thấy căn phòng nhỏ, tầm ba mét vuông. Giữa phòng là kệ gỗ thấp, phía trên phủ tấm vải nâu mỏng, bụi bám thành lớp.

    Thầy Hòa nhẹ nhàng mở tấm vải.

    Bên dưới là một chồng tranh vẽ trên giấy dó. Dù đã ngả màu thời gian nhưng vẫn rõ nét.

    Bức thứ nhất: cảnh cánh đồng lúa làng Vân Trung cách đây mấy chục năm, có dáng một người đàn bà ngồi giữa ruộng, mặt giấu dưới nón lá.

    Bức thứ hai: cảnh chợ quê xưa, đông người nhưng lại có một góc nhỏ vẽ một người đàn ông mắt buồn đang bán thuốc nam.

    Bức thứ ba: bến nước có cô gái gánh nước, bóng soi xuống nước như hai người chẳng gặp được nhau.

    Mỗi bức tranh đều tinh tế, có hồn, lại mang một nỗi buồn bảng lảng khó tả.

    Ở mép cuối kệ, có một cuốn sổ bọc vải.

    Thầy mở ra.

    Dòng đầu tiên viết:

    “Những câu chuyện không thể nói bằng lời, xin gửi vào tranh. Ai hữu duyên thì đọc.”

    — Ký tên: Thanh Liêm, năm 1947.

    Tên ấy khiến thầy Hòa giật mình. Ông Liêm – nghệ nhân hội họa duy nhất của làng thời Pháp thuộc – đã mất tích trong chiến tranh. Ông không vợ con, chỉ để lại căn nhà cũ và vài bức tranh thất lạc. Ai cũng nghĩ ông đã bỏ xứ.

    Không ngờ… ông lại gửi gắm tác phẩm trong chùa.

    Thầy Hòa nhìn những bức tranh, thấy tim mình dậy lên chút gì đó như thương xót một kiếp người.

    — Minh, con mang lên từng bức, nhẹ thôi.
    — Dạ thầy.

    Vừa mang bức tranh thứ tư lên, chú Minh chợt reo:

    — Thầy ơi! Bức này… giống nhà bà Lự đầu làng lắm!

    Thầy nhìn kỹ. Bức tranh vẽ ngôi nhà ba gian quen thuộc, có cái giếng cổ, có người đàn bà trẻ bế đứa bé, đứng trước sân nhìn về phía đường cái.

    Một mảnh giấy kẹp phía sau tranh ghi:

    “Gửi người phụ nữ đã mất con mà vẫn sống kiên cường. Tôi chỉ kịp vẽ nụ cười của chị một lần, ở phiên chợ hôm ấy.”

    Tin lan đến tai bà Lự rất nhanh. Buổi chiều, bà chống gậy vào chùa. Bà đã gần tám mươi, mắt mờ nhưng nghe chuyện tranh có liên quan đến mình thì vẫn đi.

    Khi nhìn bức tranh, bàn tay bà run lên.

    Bà ngồi xuống, nước mắt rơi trên đôi gò má nhăn nheo:

    — Mấy chục năm rồi… tôi tưởng mình đã quên khuôn mặt hồi trẻ.

    Thầy Hòa ngồi bên.

    — Bà biết người họa sĩ chứ?

    — Có chứ thầy. Ông Thanh Liêm… – bà khẽ thở dài. – Hồi ấy tôi vừa mất đứa con đầu lòng vì bệnh. Khó khăn lắm. Tôi ra chợ bán chuối kiếm chút đồng. Ông ấy đứng từ xa nhìn tôi, rồi tới tặng tôi miếng bánh đúc. Ông bảo tôi cười cho ông vẽ. Tôi cười mà lòng nặng trĩu…

    Bà đưa tay chạm bức tranh.

    — Không ngờ ông ấy giữ lại… còn cất dưới chùa.

    Một câu nói còn chưa hết, chú Minh chạy đến:

    — Thầy ơi, còn bức này nữa nè!

    Bức tranh thứ năm: thầy đồ trẻ đứng bên bảng đen trong lớp học tranh tre nhỏ, trước mặt là lũ trẻ đang cười vui. Gương mặt thầy đồ giống y như ông Tự – cụ già nay hơn chín mươi đang sống cuối xóm.

    — Không thể nào… – bà Lự lẩm bẩm. – Ông Liêm vẽ cả ông Tự nữa à?

    Thầy Hòa lật mặt sau bức tranh:

    “Cho người thầy yêu nghề nhất làng. Nhờ ông mà trẻ con được đọc được viết.”

    Tin đến tai ông Tự. Chiều hôm đó, người nhà đỡ ông lên chùa. Ông nhìn tranh, đôi mắt già đục chợt sáng bừng:

    — Tôi nhớ hôm đó. Tôi mới dạy xong lớp buổi chiều. Ông Liêm đứng ngoài cửa sổ cười, nói tôi có ‘ánh mắt của người gieo chữ’. Ai ngờ… ông lại vẽ thật.

    Rồi ông Tự ngồi yên rất lâu. Hình như ông đang sống lại cả một đoạn đời cũ.

    Ngày hôm sau, chùa đông hơn cả ngày lễ. Người làng đến xem tranh, mỗi người lại thấy có bức nào đó quen thuộc. Có người tìm thấy bóng bạn cũ, có người thấy dáng mẹ mình bán bánh rán bên chợ. Có người nhìn thấy góc nhà xưa nay đã mất.

    Dường như mỗi bức tranh đều kể một câu chuyện. Không phải chuyện lớn lao, mà là những khoảnh khắc đời thường – nhưng dưới nét vẽ của Thanh Liêm, chúng trở nên lung linh, đầy cảm xúc.

    Buổi trưa, thầy Hòa ngồi trong gian nhà tổ, đọc cuốn sổ của họa sĩ Liêm. Từng trang là tâm sự của một người cô đơn giữa thời loạn:

    “Tôi vẽ không phải để nổi tiếng. Tôi vẽ để không quên những điều đẹp của quê mình. Nếu mai này tôi không về nữa, mong ai đó giữ giùm.”

    “Tôi thấy bà Lự khóc khi bán chuối. Tôi vẽ để giữ nụ cười hiếm hoi ấy.”

    “Tôi thấy thầy Tự dạy học miễn phí cho lũ nhỏ. Tôi vẽ để người đời biết ơn ông.”

    Trang cuối cùng là nét chữ run:

    “Nếu ai tìm thấy, xin hãy trao tranh về đúng tay người trong đó. Đó là lời cuối của tôi.”

    Thầy Hòa hít một hơi dài. Ông hiểu: hầm tranh không chỉ là kho lưu giữ nghệ thuật, mà còn là nơi gửi gắm một tấm lòng.

    Nhưng chưa kịp khép sổ, chú Minh chạy vào:

    — Thầy ơi… còn một bức nữa… bức cuối cùng. Nhưng… con thấy lạ lắm.

    Bức tranh thứ mười hai – bức cuối cùng – được bọc kỹ bằng hai lớp vải. Khi mở ra, mọi người không khỏi sửng sốt.

    Trên tranh là cảnh chùa Vân Trung, nhưng không hề giống hiện tại. Sân gạch rộng hơn, có cây đại tỏa bóng lớn, và ở bậc thềm là… một chú tiểu đang quét sân.

    Điều kỳ lạ là gương mặt chú tiểu ấy…

    giống hệt chú Minh.

    Cả thầy Hòa và dân làng đều sững sờ.

    — Giống… giống con thật thầy ơi! – chú Minh lắp bắp.

    Người dân bàn tán xôn xao. Sao họa sĩ Liêm – mất tích trước khi Minh sinh ra mấy chục năm – lại vẽ một đứa bé giống y đúc?

    Thầy Hòa nhẹ đặt bức tranh xuống, cố giữ bình tĩnh.

    Ở mặt sau, có dòng chữ:

    “Cậu bé giữ chùa. Tôi thấy cậu đứng dưới gốc đại, nhưng khi nhìn kỹ… cậu biến mất như làn khói. Không biết là người hay giấc mộng. Chỉ biết nét mặt ấy hiền lành, có duyên với nơi này.”

    Thầy Hòa nhìn chú Minh. Cậu bé mồ côi, được thầy nhận về chùa khi mới tám tuổi. Minh ngoan, siêng năng, nhưng chưa bao giờ nói về gia đình.

    — Minh, con… có chuyện gì chưa kể với thầy không?

    Cậu bé bối rối, cúi mặt.

    — Con… con cũng không biết cha mẹ con là ai. Con chỉ nhớ… hồi nhỏ con hay mơ thấy chùa này. Trong mơ, con quét lá dưới cây đại, y hệt bức tranh. Con tưởng là mơ thôi…

    Bà Lự nghe vậy, bất giác run người:

    — Có khi… có khi ông Liêm không chỉ vẽ người thật. Ông còn vẽ những điều… ông thấy bằng tâm.

    Một ông lão khác gật đầu:

    — Ông Liêm có tiếng linh tính lắm. Cả làng biết.

    Không khí chùa lặng đi. Có một cảm giác như bức tranh đang thì thầm điều gì đó.

    Thầy Hòa đặt tay lên vai Minh:

    — Con không cần biết vì sao bức tranh giống con. Có lẽ đó là duyên. Chùa này là nhà con. Con sinh ra là để giữ gìn nó.

    Chú Minh rưng rưng nước mắt:

    — Dạ thầy. Con sẽ cố.

    Đến chiều, người ta phát hiện thêm một chi tiết: phía góc bức tranh có phong cảnh một vùng ruộng và con đường đất nhỏ. Bên cạnh là… cây đa cổ thụ.

    Ông Tự nhìn kỹ rồi nói:

    — Cây đa đó xưa đứng ở đầu xóm Đông. Nay chặt rồi. Sau nó có cái giếng cổ… nơi người ta từng hay bỏ con sơ sinh.

    Dân làng rùng mình. Một cảm giác lành lạnh chạy qua sống lưng nhiều người.

    Thầy Hòa trầm giọng:

    — Có khi… Minh được ai đó bỏ ở đó. Và ông Liêm thấy cảnh ấy… nhưng không thể giúp được, nên vẽ lại.

    Bà Lự lau nước mắt:

    — Trời đất ơi… vậy là ông Liêm cứu được ký ức của đứa nhỏ… để nó biết mình có nơi để trở về.

    Chú Minh ôm lấy thầy Hòa, không nói nên lời.

    Chiều muộn, người dân về hết, chỉ còn tiếng chuông gió lắc nhẹ bên hiên. Thầy Hòa treo các bức tranh lên gian nhà sau, đúng theo lời dặn của họa sĩ Liêm: trao lại cho người trong tranh, hoặc cất giữ trong chùa nếu không ai nhận.

    Bức tranh cuối, thầy giữ lại trong phòng riêng.

    Có người hỏi thầy:

    — Sao thầy không treo lên cho mọi người xem?

    Thầy chỉ mỉm cười:

    — Có những bức tranh dành cho mắt người đời, nhưng có những bức… chỉ để soi sáng một kiếp người.

    Rồi thầy quay sang Minh:

    — Con biết không? Không phải ai cũng được vẽ khi chưa ra đời. Chắc ông Liêm gửi lại con một lời nhắc: con sinh ra là để mang yên bình cho chùa này.

    Minh cúi đầu:

    — Con hứa sẽ không phụ lòng thầy… và cả ông họa sĩ.

    Từ đó, con đường gạch dẫn xuống hầm nhỏ được giữ nguyên. Mỗi khi trong làng có người muốn tìm lại chút nhớ nhung của người xưa, họ lại vào chùa xem tranh. Bà Lự, ông Tự và nhiều người khác thường ghé thăm, mỗi lần đều như được sống lại một phần đời đã lùi vào bóng tối.

    Còn Minh thì lớn lên, hiền lành, chăm chỉ, giống hệt hình dáng chú tiểu trong tranh. Dường như mỗi bước chân của em đều có một thứ gì vô hình dẫn dắt.

    Có những đêm trăng sáng, Minh ngồi trước sân chùa, nhìn về phía cây đại. Em thấy như có bóng người đàn ông gầy, mặc áo dài cũ, đang cười với mình.

    Em chắp tay cúi đầu:

    — Con cảm ơn ông.

    Bóng ấy mờ dần trong sương.

    Nhưng trong lòng Minh – cũng như trong lòng cả làng Vân Trung – họa sĩ Thanh Liêm chưa bao giờ biến mất. Ông ở lại qua những bức tranh, qua những cuộc đời được ông lưu giữ bằng tình thương lặng lẽ.

    Và nhờ ông, những câu chuyện tưởng đã chìm trong thời gian, lại có ngày được kể lại – bằng màu sắc, bằng ký ức, bằng chính trái tim người đọc.

  • Có cô giúp việc xin vào làm nhà tôi nhưng chấp nhận không lương, chỉ có điều kiện là bao ăn bao ở vì giờ cô còn mỗi một mình, không có ai là người thân. Đặc biệt cô ấy rất tốt với con trai tôi và chồng tôi

    Có cô giúp việc xin vào làm nhà tôi nhưng chấp nhận không lương, chỉ có điều kiện là bao ăn bao ở vì giờ cô còn mỗi một mình, không có ai là người thân. Đặc biệt cô ấy rất tốt với con trai tôi và chồng tôi

    Tôi vẫn nhớ rõ buổi chiều mưa lất phất hôm cô ấy đến nhà xin việc.
    Một người phụ nữ chừng ngoài năm mươi, dáng gầy, khuôn mặt phúc hậu nhưng ánh mắt phảng phất buồn bã. Cô tự giới thiệu tên Thu.

    Cô nói:

    “Cô chỉ xin được ở lại, ăn cùng, ngủ cùng, không cần lương. Vì giờ cô chẳng còn ai là người thân… chỉ mong có chỗ nương tựa.”

    Lời xin việc lạ lùng, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của cô, tôi đồng ý. Dù sao cũng có người phụ giúp việc nhà.

    Nhưng từ ngày cô Thu bước vào, mọi chuyện lại thay đổi theo cách tôi không ngờ tới.


    1. Một người giúp việc quá hoàn hảo

    Cô ấy chăm con trai tôi — thằng Bin — còn hơn cả tôi chăm.

    Bin mới gặp cô vài ngày đã quấn quýt như người thân lâu năm. Cô tắm rửa cho thằng bé cẩn thận, nấu những món thằng bé thích, kể chuyện, hát ru, kiên nhẫn đến mức làm tôi… cảm thấy mình như người thừa.

    Không chỉ vậy, cô đặc biệt tốt với chồng tôi — anh Hưng.

    Dù 12 giờ đêm anh mới đi làm về, chỉ cần tiếng cổng mở, cô đã bật dậy ngay lập tức, hâm lại đồ ăn, dọn sẵn nước ấm, chưa bao giờ than phiền một câu.

    Một người phụ nữ xa lạ lại tốt đến mức ấy?

    Tôi bắt đầu thấy kỳ lạ.

    Quá tốt thường không phải là điều bình thường.


    2. Những điều khiến tôi bất ổn

    Có ngày Bin theo tôi về ngoại chơi vài hôm, vậy mà cô Thu cứ đứng ngẩn ngơ giữa sân, rồi… khóc.

    Tôi hỏi:

    “Cô nhớ thằng bé đến thế sao?”

    Cô chỉ cúi đầu:

    “Ừ… cô nhớ nó lắm…”

    Nhưng ánh mắt ấy — không phải ánh mắt của người giúp việc thương trẻ con.
    Nó giống ánh mắt… của một người mẹ nhớ con mình.

    Và rồi, một lần tôi vô tình thấy cô vuốt mái tóc Bin, mỉm cười mà đôi mắt đỏ hoe:

    “Cháu ngoan của bà… thương lắm…”

    Bà?

    Sao cô lại gọi như vậy?

    Nghi ngờ trong tôi lớn dần.
    Cuối cùng, tôi lén đặt camera trong nhà.


    3. Sự thật trong màn hình

    Hôm đó tôi đi làm, lòng nôn nóng vô cớ. Tan ca về, tôi mở điện thoại xem ghi lại từ camera.

    Từng giây, từng phút trôi qua trước mắt tôi — và rồi, tôi chết sững.

    Trong đoạn video, cô Thu ngồi cạnh Bin, bàn tay run run chạm vào má thằng bé. Cô nói:

    “Cháu của bà… giống ba y như đúc… giống đến đau lòng…”

    Cô ôm thằng bé thật chặt như sợ nếu buông ra, nó sẽ biến mất.

    Rồi cô nghẹn lại:

    “Giá mà lần ấy bà không mất con trong vụ cháy 20 năm trước… giá mà bà tìm được ba cháu sớm hơn…”

    Tôi sững người.
    Cả người run lên.

    Cô ấy… là mẹ thất lạc của chồng tôi?


    4. Bí mật được hé mở

    Tối hôm đó, tôi quyết định hỏi thẳng chồng.

    Khi nghe tôi kể, anh Hưng bàng hoàng đến mức đánh rơi cả ly nước. Anh gào lên:

    “Không thể nào! Mẹ anh chết rồi… họ bảo thi thể không còn nguyên vẹn sau vụ cháy…”

    Tôi đưa đoạn video cho anh xem.

    Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô Thu trong màn hình — gương mặt mà anh đã tưởng mình không bao giờ được nhìn thấy lần nữa. Đôi mắt của anh đỏ lên, toàn thân run rẩy. Và anh thốt lên:

    “Đúng là mẹ… đúng là mẹ anh rồi…”

    Hóa ra, trong vụ hỏa hoạn năm ấy, cô Thu bị đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, được cứu sống nhưng mất trí nhớ hoàn toàn. Gia đình không tìm được cô, và đến khi bệnh viện chuyển hồ sơ, người ta lại nhầm lẫn tên tuổi.

    Cô bơ vơ suốt hai mươi năm trời, sống nhờ những công việc lặt vặt, không nhớ mình là ai.

    Cho đến khi cô gặp Bin — đôi mắt, nụ cười, thậm chí dáng đứng… giống hệt chồng tôi lúc nhỏ.

    Trái tim người mẹ nhận ra trước cả lý trí.


    5. Cuộc đoàn tụ đầy nước mắt

    Tối hôm đó, chồng tôi về đến nhà, nhìn cô Thu đang rửa bát.
    Anh đứng lặng.

    Cô quay lại, nhìn thấy anh — và đôi mắt bối rối.

    Anh run run gọi một tiếng:

    “Mẹ…”

    Bát rơi xuống sàn vỡ tan.
    Cô Thu khụy xuống, hai tay run bần bật.

    Rồi cô lao về phía anh, ôm chặt lấy như ôm cả hai mươi năm thất lạc vào lòng.

    Cô nghẹn ngào khóc:

    “Con ơi… mẹ tìm con mãi… tìm đến tuyệt vọng…”

    Còn chồng tôi — người đàn ông mạnh mẽ — khóc như một đứa trẻ.

    Tôi ôm Bin đứng nhìn, nước mắt cứ trào ra.

    Gia đình tôi tưởng đã mất… giờ được tìm lại.

    Một mảnh ghép tưởng vĩnh viễn biến mất… đã quay về.


    6. Cuối cùng tôi cũng hiểu

    Vì sao cô Thu tốt đến như vậy.
    Vì sao cô thương chồng tôi đến lạ kỳ.
    Vì sao cô yêu Bin đến mức khóc mỗi khi thằng bé đi vắng.

    Không phải là giúp việc hoàn hảo —
    mà là người bà lạc mất cháu
    người mẹ lạc mất con
    suốt hai mươi năm trời.

    Và giờ đây, họ đã tìm thấy nhau — trong căn nhà nhỏ này.

    TOÀN BỘ NỘI DUNG TRÊN LÀ HƯ CẤU NHẰM MỤC ĐÍCH GIẢI TRÍ, HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ THẬT. CẢM ƠN BẠN ĐỌC ĐÃ THEO DÕI CHÚNG TÔI!

  • Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 100 đô rồi lắp bắp: “Muốn số;;ng thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”….Tôi đứng sữ;;ng như bị h;óa đ;á, lòng lạ nh b;uốt

    Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 100 đô rồi lắp bắp: “Muốn số;;ng thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”….Tôi đứng sữ;;ng như bị h;óa đ;á, lòng lạ nh b;uốt

    Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 100 đô rồi lắp bắp: “Muốn sống thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”….Tôi đứng sững như bị hóa đá, lòng lạnh b;uốt …

    Tôi tên là Thảo, 26 tuổi, nhân viên kế toán cho một công ty xây dựng ở Hà Nội. Tôi gặp Hưng – chồng tôi, trong một buổi họp liên kết giữa hai công ty. Hưng hơn tôi 3 tuổi, giám đốc trẻ, đẹp trai, lịch thiệp, có tiếng là con trai duy nhất của một gia đình giàu có ở Ninh Bình. Mối quan hệ tiến triển nhanh chóng, chỉ sau 6 tháng, anh ấy cầu hôn.

    Gia đình tôi bình thường, bố mẹ làm viên chức đã về hưu. Khi Hưng ngỏ lời, mẹ tôi khóc vì mừng, bố tôi dù nghiêm khắc cũng gật đầu đồng ý. Từ bé, tôi vốn nghe lời và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chọn sai người.
    Lễ cưới được tổ chức long trọng tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Mọi người đều ngưỡng mộ tôi vì “lấy được chồng giàu”, nhưng tôi chỉ mỉm cười – tôi không lấy anh vì tiền, mà vì anh khiến tôi thấy an toàn.

    Cho đến đêm tân hôn…

    Bố chồng tôi – ông Hoàng Văn Bình, một người đàn ông trầm lặng, ít nói, từ lần đầu gặp tôi đã khiến tôi có cảm giác ông không thích mình. Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ đến chuyện ông có thể nói ra những lời như vậy trong chính đêm cưới của con trai ông.

    — Cháu không hiểu… chú nói gì vậy ạ? – tôi lắp bắp, vẫn chưa hoàn hồn.

    Ông siết mạnh tay tôi, thì thầm như sợ có ai nghe thấy:
    — Cháu không nên hỏi. Ngay khi cháu ra khỏi cửa, có người chờ sẵn. Đừng quay lại. Đây là tất cả những gì ta có thể làm.

    Nói rồi, ông nhìn tôi một lúc lâu – cái nhìn đầy ám ảnh, pha lẫn sợ hãi, như thể ông đang làm điều gì đó có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.

    Ông đi rồi, để lại tôi và một cơn bão rối loạn trong lòng.

    Tôi nhìn chồng đang ở phòng bên cạnh – Hưng đang gọi điện cho bạn bè, cười nói vui vẻ, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi đắn đo, do dự, rồi quyết định gọi cho người bạn thân nhất – Lan, người duy nhất tôi tin tưởng ngoài gia đình.

    — Mày b/ị đ//i/ê/n à? Bỏ trốn trong đêm cưới? Có ai đ//e d/ọ/ a mày à? – Lan hét lên trong điện thoại.

    Tôi kể lại mọi chuyện. Lan im lặng hồi lâu, rồi nói:
    — Nếu bố chồng mày nói vậy thì không thể là đùa. Tao đến đón mày.

    10 phút sau, Lan xuất hiện trước sảnh khách sạn, tôi kéo vali, cúi đầu bước ra như người trốn chạy. Lúc ấy là 2 giờ 17 phút sáng, trời Hà Nội lất phất mưa nhẹ.
    Tôi trốn về nhà Lan. Điện thoại tôi tắt nguồn. Mẹ tôi gọi hơn 30 cuộc. Mẹ chồng gọi, chồng tôi gọi…

    Nhưng tôi sợ. Tôi không biết mình sợ điều gì – chồng, hay chính gia đình đó? ……

  • Ông lão ă:n m::ày bất ngờ xuất hiện trong đám cưới bạc tỷ

    Ông lão ă:n m::ày bất ngờ xuất hiện trong đám cưới bạc tỷ

    Đám cưới của Tuấn và Lan được tổ chức tại khách sạn Imperial – nơi sang trọng bậc nhất thành phố. Tuấn, Giám đốc kinh doanh của một công ty bất động sản, mặt mũi hớn hở trong bộ vest Ý đắt tiền, liên tục đi lại tiếp khách. Anh ta tự hào lắm, không chỉ vì lấy được Lan – cô gái xinh đẹp, hiền thục, mà còn vì nghe đâu bố vợ tương lai là một đại gia Việt kiều bí ẩn, hứa hẹn sẽ trao của hồi môn “khủng”. Đám cưới hôm nay ông lại bận kí hợp đồng lớn nên cuối bữa tiệc ông mới có mặt.

    Giữa lúc tiệc cưới đang rộn ràng tiếng nhạc, ly tách va nhau leng keng, bỗng nhiên ở cửa hội trường xuất hiện một bóng người lạ lùng. Đó là một ông già gầy gò, lưng còng rạp xuống. Ông mặc bộ quần áo nâu sờn rách, lấm lem bùn đất, chân đi đôi dép tổ ong đứt quai, trên vai còn vác một cái bao tải dứa bốc mùi chua loét của rác rưởi. Ông già đứng nép vào cửa kính, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào mâm cỗ đầy ắp thức ăn, nuốt nước bọt ừng ực. Không hiểu sao ông ấy lại tiến gần tới đám cưới được.

    Cửa hàng bán lẻ thời trang tốt nhất

    Bảo vệ định lôi ông ra, nhưng Tuấn đã nhìn thấy. Sợ khách khứa chú ý làm mất mặt, Tuấn sầm sập lao tới, giọng rít qua kẽ răng: – “Này ông già! Đi chỗ khác kiếm ăn! Đây là đám cưới 5 sao, không phải bãi rác. Biến ngay cho khuất mắt tôi”! Ông già run rẩy, ngước đôi mắt kèm nhèm lên, giọng thều thào: – “Cậu ơi… làm phúc cho lão xin chút đồ thừa. Lão đói quá… ba ngày nay chưa có gì vào bụng”…

    – “Đồ thừa cũng không đến lượt ông”! – Tuấn nhăn mặt bịt mũi – “Hôi hám chết đi được. Bảo vệ đâu? Lôi cổ lão này ra ngoài, xịt nước hoa ngay chỗ này cho tôi”! Đúng lúc đó, Lan đi tới. Thấy cảnh tượng ấy, cô sững lại. Nhìn ông cụ tội nghiệp, run lẩy bẩy vì đói rét, lòng trắc ẩn của cô trỗi dậy. Cô không biết bố mình là ai vì ông đi làm ăn xa từ khi cô còn bé xíu, cô lớn lên với bà ngoại. Nhưng bà ngoại luôn dạy cô: “Thương người như thể thương thân”.

    Lan vội bước đến, gạt tay bảo vệ ra: – “Anh Tuấn, đừng làm thế. Ông ấy chỉ đói thôi mà. Hôm nay là ngày vui của mình, coi như làm phúc đi anh”. Tuấn trừng mắt nhìn vợ: – “Em điên à? Khách VIP đang nhìn vào đấy. Em định để cái ngữ ăn mày này làm ô uế đám cưới của anh sao”? – “Nhưng ông ấy sắp lả đi rồi”. – Lan nài nỉ – “Em chỉ xin cho ông ấy một chút súp hoặc cái bánh thôi”.

    Hàng tạp hoá

    Ông già nhìn Lan, ánh mắt ánh lên một tia xúc động lạ kỳ, ông chìa bàn tay đen đúa ra: – “Cô dâu tốt bụng quá… cô cho lão xin miếng bánh thôi.”.. Lan nhìn quanh, thấy trên bàn tiệc dành cho gia đình nhà trai có đĩa bánh ngọt chưa ai động đến. Cô nhanh tay cầm lấy một chiếc bánh kem nhỏ, định đưa cho ông lão.

    – Bốp!

    Một âm thanh chát chúa vang lên, làm tắt ngấm mọi tiếng cười nói trong hội trường. Lan ngã dúi dụi xuống sàn, chiếc bánh kem văng ra nát bét. Má cô in hằn năm ngón tay đỏ ửng. Tuấn đứng đó, tay vẫn còn giơ lên, khuôn mặt đỏ gay vì giận dữ. – “Đồ đàn bà ngu dốt”! – Tuấn gào lên – “Cô dám lấy bánh từ bàn của mẹ tôi cho thằng ăn mày này à? Cô chưa về nhà chồng mà đã dám cãi lời chồng, coi thường nhà chồng thế hả? Tôi dạy cho cô biết thế nào là phép tắc”!

    Mẹ Tuấn ngồi đó, không những không can ngăn mà còn bĩu môi: – “Đánh là đúng! Cái thứ con dâu không biết giữ thể diện cho chồng. Loại rác rưởi thế kia mà cũng dây vào”. Lan ôm mặt khóc, nước mắt tủi nhục tuôn rơi. Cô nhìn người đàn ông mình sắp gọi là chồng, bỗng thấy xa lạ và đáng sợ quá.

    Ông lão ăn mày nãy giờ đứng im, bỗng nhiên thẳng người dậy. Cái lưng còng biến mất. Ông cúi xuống, không phải để nhặt chiếc bánh, mà để đỡ Lan đứng dậy. Ông rút trong túi áo rách rưới ra một chiếc khăn tay trắng tinh, phẳng phiu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lan. – “Con gái, con có đau không”?

    Lan ngơ ngác nhìn ông lão. Giọng nói này… sao ấm áp và quen thuộc đến thế? Tuấn thấy ông già dám động vào vợ mình, định lao vào đẩy ngã: – “Buông cô ấy ra! Mày chán sống rồi à”? Ông lão ngẩng phắt đầu lên. Ánh mắt đục ngầu, khúm núm ban nãy biến mất, thay vào đó là cái nhìn sắc lạnh, uy quyền khiến Tuấn khựng lại, lạnh toát sống lưng.

    Ông lão chậm rãi cởi bỏ chiếc áo khoác rách rưới bên ngoài, ném chiếc bao tải sang một bên. Bên trong lớp áo bẩn thỉu ấy là bộ vest đen được cắt may thủ công tinh xảo, trên cổ tay lấp lánh chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá cả căn biệt thự. Cả hội trường ồ lên kinh ngạc. Mọi người bắt đầu xì xào: – Trời ơi! Kia có phải là… Chủ tịch Hùng của tập đoàn Hùng Cường không? – Đúng rồi! Người giàu nhất nhì cái đất này, vừa từ Mỹ trở về.

    Tuấn há hốc mồm, chân tay bủn rủn. Hùng Cường chính là tập đoàn mẹ, đang nắm giữ 80% cổ phần công ty bất động sản mà Tuấn đang làm việc. Và quan trọng hơn, đó là “bố vợ đại gia” mà hắn vẫn hằng mong ngóng. Ông Hùng vỗ vỗ vai Lan, rồi quay sang nhìn Tuấn, giọng nói vang rền cả hội trường mà không cần micro: – Cậu Tuấn, Giám đốc kinh doanh nhỉ? Tôi cứ nghĩ chọn được cho con gái một người chồng tài giỏi, đạo đức. Ai ngờ lại chọn nhầm một kẻ cầm thú đội lốt người.

    – Bố… bố vợ… con không biết… – Tuấn lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu.

    – Ai là bố cậu? – Ông Hùng quát lớn – Một người già đói khát xin miếng ăn cậu còn tiếc, lại còn muốn xua đuổi, xịt nước hoa tẩy uế. Một người vợ sắp cưới chỉ vì lòng thương người mà cậu thẳng tay tát giữa chốn đông người. Cậu coi trọng cái sĩ diện hão huyền, coi trọng bộ vest sạch sẽ hơn cả tình người, hơn cả vợ mình. Loại người như cậu, không xứng đáng xách dép cho con gái tôi!

    Mẹ Tuấn lúc nãy còn vênh váo, giờ run như cầy sấy, vội chạy lại quỳ xuống: – Ông thông gia… cháu nó nóng tính… xin ông bỏ qua…

    – Bà im đi! – Ông Hùng gạt phắt – Con hư tại mẹ. Bà nhìn xem bà dạy con thế nào?

    Ông Hùng quay sang Lan, ánh mắt dịu lại: – Lan, bố xin lỗi vì đã thử lòng con rể theo cách này. Nhưng nhờ thế bố mới thấy, con gái bố nhân hậu thế nào, và cũng may mắn thoát được một kiếp nạn. Con có muốn tiếp tục đám cưới này không?

    Lan nhìn Tuấn đang quỳ sụp dưới chân bố mình van xin, nhìn gia đình nhà chồng hèn hạ, cô lắc đầu, tháo chiếc nhẫn cưới ném trả lại Tuấn: – Con không cưới nữa bố ạ. Một cái tát này là quá đủ cho cái giá của sự mù quáng rồi. Ông Hùng gật đầu hài lòng. Ông rút điện thoại ra, gọi một cuộc gọi duy nhất: – Alo, cắt toàn bộ hợp đồng hợp tác với công ty của cậu Tuấn. Thu hồi lại căn biệt thự và siêu xe tôi định tặng làm của hồi môn. À, sa thải cậu ta luôn cho tôi. Lý do: Đạo đức suy đồi.

    Dứt lời, ông Hùng nắm tay con gái bước thẳng ra cửa, bỏ lại đằng sau sự hỗn loạn, tiếng khóc lóc thảm thiết của gia đình Tuấn và những ánh mắt khinh bỉ của quan khách. Tuấn gục ngã ngay tại sân khấu lộng lẫy. Hắn mất vợ, mất sự nghiệp, mất danh dự, chỉ còn lại sự nhục nhã ê chề. Hắn hiểu rằng, chiếc bánh kem nát bét trên sàn kia chính là tương lai của hắn.

  • Tôi 35 ᴛᴜổɪ, lương 50 triệu vẫn ế nên ᴛʜ;;;ᴜê đại cô gái rửa bát ở quán phở với giá 2 triệu để đưa về ra mắt bố mẹ 3 ngày Tết

    Tôi 35 ᴛᴜổɪ, lương 50 triệu vẫn ế nên ᴛʜ;;;ᴜê đại cô gái rửa bát ở quán phở với giá 2 triệu để đưa về ra mắt bố mẹ 3 ngày Tết

    Minh, 35 tuổi, Trưởng phòng kinh doanh của một tập đoàn công nghệ lớn, lương tháng ngót nghét 50 triệu chưa kể thưởng. Đẹp trai, phong độ, nhà xe đầy đủ, nhưng Minh mắc một “căn bệnh” nan y: Sợ lấy vợ. Với anh, phụ nữ bây giờ quá thực dụng, hoặc quá rắc rối. Anh thích cuộc sống độc thân tự do. Nhưng bố mẹ Minh ở quê thì không nghĩ thế. Năm nào về Tết, điệp khúc “Bao giờ lấy vợ?” cũng vang lên từ đầu ngõ đến cuối bếp. Đỉnh điểm là năm nay, mẹ anh tuyên bố: “Mày không dắt ai về thì đừng có vác mặt về cái nhà này nữa!”

    Đang ngồi ăn phở ở quán quen đầu ngõ trong tâm trạng chán chường, Minh nhìn thấy cô nhân viên mới đang lúi húi rửa bát phía sau. Cô gái mặc bộ đồ bảo hộ rộng thùng thình, tóc búi củ tỏi rối bù, mặt mũi lem luốc nhưng đôi mắt lại sáng rực và rất nhanh nhẹn. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên. Minh tiến lại gần, hắng giọng: “Này em, em có muốn kiếm thêm tiền tiêu Tết không?” Cô gái ngẩng lên, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy cảnh giác: “Làm gì ạ? Em không làm chuyện bậy bạ đâu nhé.”

    Minh cười khổ: “Không bậy bạ. Tôi thuê em 3 ngày Tết, đóng giả người yêu tôi về ra mắt bố mẹ. Giá 2 triệu, bao ăn ở, xong việc tôi chở về lại đây. Chỉ cần em ngoan ngoãn, dạ vâng là được.” Cô gái ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu cái rụp: “Được, chốt đơn. Tôi tên Ngọc.

     

    Về đến quê, chiếc xe Santafe bóng loáng của Minh đỗ xịch trước sân khiến hàng xóm trầm trồ. Bố mẹ Minh mừng ra mặt, nhưng khi nhìn thấy Ngọc bước xuống, nụ cười của bà mẹ méo xệch. Dù Minh đã mua cho Ngọc vài bộ quần áo mới, nhưng cái dáng vẻ gầy gò, đôi bàn tay đỏ ửng vì nước rửa bát và làn da hơi sạm nắng của cô khiến bà không hài lòng. Trong mắt bà, con trai bà là “cực phẩm”, phải lấy tiểu thư đài các mới xứng.

    Màn thử thách bắt đầu ngay trong bữa cơm tất niên. Cô bác họ hàng xúm vào soi mói. “Cháu làm nghề gì? Lương tháng bao nhiêu?” – Bà thím hỏi xéo. Minh đỡ lời: “Ngọc làm… quản lý kho, lương thấp thôi ạ.” Bà thím bĩu môi: “Thế thì sao xứng với thằng Minh. Nó làm sếp lớn, vợ phải môn đăng hộ đối chứ.” Ngọc chỉ cúi đầu cười trừ, tay vẫn thoăn thoắt gọt hoa quả, xếp ra đĩa đẹp như tranh vẽ. Cô không hề tỏ ra tự ti hay giận dỗi, ngược lại, cách cô ứng xử rất điềm đạm, nhẹ nhàng.

    Đến mùng 2 Tết, khi cỗ bàn ngập nhà, mẹ Minh cố tình thử thách con dâu tương lai bằng cách để lại một đống bát đĩa của 5 mâm cỗ. “Con chịu khó rửa nhé, mẹ đau lưng quá.” Minh định xắn tay vào làm giúp thì Ngọc gạt đi: “Anh lên nhà tiếp khách đi, chuyện nhỏ này em làm vèo cái là xong.” Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Ngọc cặm cụi bên giếng nước lạnh buốt, Minh bỗng thấy nhói lòng. Tối hôm đó, anh lén mang cho cô tuýp kem dưỡng tay. “Xin lỗi em, làm khổ em quá. Hay tôi trả thêm 1 triệu nhé?” Ngọc cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh: “Không cần đâu, nhà anh vui mà. Lâu lắm rồi em không được ăn Tết ấm cúng thế này.”

    Trong 3 ngày ngắn ngủi, sự chân thành, không đòi hỏi và nụ cười vô tư của Ngọc khiến trái tim sỏi đá của Minh rung động thật sự. Anh bắt đầu ước, giá như đây không phải là hợp đồng. Sáng mùng 3 Tết, khi Minh đang chuẩn bị đưa Ngọc trở lại thành phố thì một chiếc Mercedes Maybach sang trọng đỗ xịch trước cổng nhà anh. Cả xóm náo loạn.

    Từ trên xe, Tổng Giám đốc tập đoàn nơi Minh đang làm việc bước xuống. Minh hốt hoảng chạy ra: “Sếp! Sao sếp lại đến tận quê em thế này? Vinh hạnh cho nhà em quá!” Bố mẹ Minh thấy con trai gọi “Sếp” thì khúm núm vội mời vào nhà uống nước. Ông sếp cười lớn, vỗ vai Minh: “Cậu là cánh tay phải của tôi, Tết tôi phải qua chúc sức khỏe gia đình chứ. Với lại…” – Ông ngập ngừng nhìn quanh – “Nghe đồn con gái rượu của bạn thân tôi đang trốn ở đây.”

    Minh ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì từ dưới bếp, Ngọc bước lên với khay nước chè xanh. Vừa nhìn thấy Ngọc, ông Tổng Giám đốc lập tức đứng bật dậy, cúi đầu chào một cách kính cẩn: “Chào tiểu thư Bảo Ngọc! Chủ tịch Trần đang lật tung cả cái thành phố lên để tìm cô đấy ạ.”

    Cả căn nhà rơi vào tĩnh lặng. Bố mẹ Minh há hốc mồm. Minh đánh rơi cả ly nước trên tay. Ngọc – cô gái rửa bát thuê với giá 2 triệu – thở dài thườn thượt, đặt khay nước xuống rồi lườm ông sếp: “Chú Hùng, cháu đã trốn kỹ thế rồi mà chú vẫn tìm ra. Mất cả vui.”

    Hóa ra, Ngọc là con gái duy nhất của Chủ tịch tập đoàn bất động sản và bán lẻ hàng đầu – một “cá mập” mà công ty Minh đang khao khát được hợp tác. Vì bị bố ép đi xem mắt và bắt về tiếp quản công ty ngay lập tức, Ngọc đã nổi loạn, bỏ nhà đi “bụi” để trải nghiệm cuộc sống lao động chân tay và tìm kiếm cảm hứng tự do. Cô xin vào rửa bát ở quán phở vì… thích ăn phở ở đó.

    Ông Hùng (sếp của Minh) quay sang vỗ vai anh nhân viên đang chếtsững: “Cậu Minh, cậu giỏi lắm. Cả giới thượng lưu không ai cưa đổ được tiểu thư Ngọc, thế mà cậu lại đưa được cô ấy về quê ăn Tết rửa bát. Tôi nể cậu!”. Bố mẹ Minh lúc này mặt cắt không còn giọt máu, vừa sợ vừa hối hận vì mấy ngày qua đã bắt “lá ngọc cành vàng” ngồi rửa bát ngoài giếng.

    Ngọc quay sang nhìn Minh, lúc này đang bối rối cực độ. Cô mỉm cười, không còn vẻ khép nép của cô gái rửa bát, mà là thần thái sang trọng, tự tin vốn có: “Hợp đồng 2 triệu kết thúc nhé. Giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không, anh Trưởng phòng?”

    Minh lái xe đưa Ngọc về thành phố, nhưng không khí trong xe ngột ngạt hơn hẳn. “Anh giận à?” – Ngọc hỏi. “Anh sốc.” – Minh thú nhận – “Anh tưởng em nghèo, anh định sau đợt này sẽ tán tỉnh em, lo cho em đi học nghề khác. Ai ngờ em lại là… bà hoàng. Giờ anh thấy mình như gã hề.”. Ngọc bật cười, nắm lấy tay Minh: “Trong 3 ngày qua, anh là người đầu tiên bênh vực em khi họ hàng chê bai, là người mang kem dưỡng tay cho em, và nhìn em bằng ánh mắt chân thành chứ không phải vì khối tài sản của bố em. Em giàu, nhưng em thiếu một người đàn ông dám yêu con người thật của em.”

    Cô nháy mắt tinh nghịch: “Với lại, anh nợ em 2 triệu tiền công chưa trả đấy nhé. Trả bằng cả cuộc đời được không?”

    Một năm sau, đám cưới của Minh và Ngọc diễn ra. Không phải là một hôn lễ xa hoa phô trương như báo chí đồn thổi, mà là một bữa tiệc ấm cúng tại chính quê nhà Minh. Và dĩ nhiên, không ai dám bắt cô dâu rửa bát nữa. Minh vẫn làm Trưởng phòng, nhưng giờ đây anh có thêm một chức vụ mới quan trọng hơn: Người chồng yêu chiều “cô gái rửa bát” nhất thế gian. Hiện tại Minh đang tất bật chuẩn bị cho lễ kỉ niệm 1 năm ngày cưới, điều hạnh phúc lớn hơn

  • Bận con nhỏ nên không thể đi viế;/ng đám ta;;ng của chồng bạn thân, tôi nhờ Lan viết phong bì hộ 3 triệu, ngày gặp lại bạn thân cũ cô ấy bỗng thái độ ra mặt với tôi –

    Bận con nhỏ nên không thể đi viế;/ng đám ta;;ng của chồng bạn thân, tôi nhờ Lan viết phong bì hộ 3 triệu, ngày gặp lại bạn thân cũ cô ấy bỗng thái độ ra mặt với tôi –

    Tôi có một cô bạn thân, chơi với nhau từ những ngày thơ ấu. Hai đứa học chung 12 năm phổ thông, lên đại học cũng chọn ở trọ gần nhau để có thể qua lại giúp đỡ.

    Năm tôi lấy chồng, bạn ấy vừa mới đi làm không lâu nhưng đã mừng cưới tôi 1 chỉ vàng. Bạn thổ lộ, món quà bất ngờ ấy đã được bạn tích lũy suốt thời sinh viên, từ những đồng tiền lương làm thêm ít hỏi.

    Ba năm sau, bạn cũng kết hôn. Tôi mừng lại bạn 1 chỉ vàng và còn thêm 1 chiếc lắc tay em bé thay cho lời chúc hai vợ chồng sớm sinh quý tử. Trong chuyện cưới xin chúng tôi rất hài lòng về cách cư xử của nhau.

    Sau khi kết hôn, bạn ở quê, còn tôi sống ở thành phố. Ở xa nhau, lại vướng bận gia đình, chúng tôi ít liên lạc với nhau hơn, tình bạn vì thế cũng mờ nhạt đi đôi chút.

    Dẫu vậy, khi bố tôi qua đời , bạn vẫn đến thăm viếng tận tình và ở lại an ủi tôi rất lâu. Hôm sau, bạn còn cùng tôi tiễn đưa bố đoạn đường cuối cùng. Lần ấy, bạn gửi tiền phúng viếng 2 triệu đồng.

    Gần 1 tháng trước, tôi bàng hoàng hay tin chồng bạn qua đời vì đột quỵ. Lúc này, tôi đang chăm con trong viện nên không thể về thăm viếng. Tôi tính nhờ chồng về quê một chuyến nhưng anh lại phải đi công tác. Nghĩ về ngày trước, bạn từng hết lòng với tôi trong tang bố, tôi áy náy vô cùng.

    Tôi nhờ một người bạn khác gửi tiền phúng viếng đến bạn. Người bạn ấy cùng quê và học chung với chúng tôi suốt thời phổ thông.

    Tôi chuyển khoản cho bạn đó 3 triệu đồng, nhờ bạn bỏ vào phong bì và ghi rõ “H. – bạn thân của P., kính viếng”. Người bạn ấy còn chụp lại tấm ảnh chiếc phong bì ghi dòng chữ kia kèm theo 6 tờ 500 nghìn đồng để tôi an tâm.

    Về phía mình, tôi nhắn tin chia buồn với bạn thân, trình bày hoàn cảnh của mình và mong bạn thông cảm cho sự vắng mặt này. Thế nhưng, khi công việc xong xuôi cả tuần lễ, tôi vẫn chỉ thấy bạn “đã xem” tin nhắn chứ không trả lời.

    Hơn nửa tháng trôi qua, tôi vẫn thấy dòng tin nhắn chia buồn của mình bị ngó lơ. Tôi tính, vào dịp 49 ngày chồng bạn, tôi sẽ về tận nơi thắp hương để bù đắp sự vắng mặt lúc trước.

    Bỗng một buổi tối, tôi thấy bạn đăng tấm ảnh chiếc phong bì phúng viếng lên trang cá nhân kèm theo dòng chia sẻ: “Chơi với bạn hết mình, bạn chơi lại hết hồn”. Dù tên tôi được che mờ nhưng với mấy chữ còn lại, tôi vẫn nhận ra, đó chính là chiếc phong bì tôi nhờ người bạn kia gửi giúp.

    Tôi thoáng giật mình, tính vào nhắn tin hỏi bạn thì đã thấy bạn nhắn trước. Bạn ấy hỏi tôi, tại sao đã không về thắp cho chồng bạn nén nhang mà ngay cả chiếc phong bì phúng viếng cũng không làm cho nên hồn.

    Tôi run run nhắn lại: “Thế nào là không nên hồn? Bạn nói rõ xem?”.

    Bạn ấy bảo: “Năm xưa, tôi viếng bố bạn 2 triệu đồng mà giờ chồng tôi mất, tiền viếng của bạn được phân nửa. Người ta bảo ‘tâm ở đâu thì tiền ở đó’, vậy chẳng phải tình cảm của bạn với tôi quá nghèo nàn sao?”.

    Dòng tin nhắn khiến tôi tá hỏa. Thì ra, chiếc phong bì phúng viếng của mình đã bị người bạn kia rút lõi. Tôi định ngay lập tức chụp lại dòng tin nhắn nhờ vả lúc trước và gửi tấm ảnh chiếc phong bì kèm theo 6 tờ tiền 500 nghìn đồng để chứng thực lòng mình. Thế nhưng, trong phút chốc, thâm tâm tôi mách bảo “chậm lại 1 nhịp”.

    Tôi quay sang chất vấn người bạn kia, tại sao có thể rút lõi phong bì phúng viếng. Đó là hành động dối trá và cạn tình với cả người sống lẫn người đã khuất.

    Người bạn ấy khóc lóc phân bua với tôi, con bạn bị bệnh nặng phải điều trị suốt mấy năm nay. “Túng quá làm liều”, cực chẳng đã bạn mới phải bớt lại 2 triệu tiền phúng viếng để có tiền trang trải. Người bạn đó cầu xin tôi đừng nói ra sự thật này, kẻo tiếng xấu đồn xa, bạn không còn mặt mũi nào gặp ai.

    Tôi bị đưa vào tình thế khó xử, không biết làm sao cho phải. Lời khẳng định sẽ cho bạn thân câu trả lời chính đáng vẫn còn bỏ ngỏ suốt những ngày qua.

    Nếu vạch mặt người bạn đó, liệu tôi có quá vô tâm. Còn nếu giữ kín chuyện này, tôi không biết phải ăn nói với bạn thân thế nào về chiếc phong bì phúng viếng bị rút lõi.

    Tôi nên làm sao để vẹn cả đôi đường?