Blog

  • Thương tiếc nữ nhà báo trong vụ xe đi thiện nguyện b;ị l;ật ở Lào Cai

    Thương tiếc nữ nhà báo trong vụ xe đi thiện nguyện b;ị l;ật ở Lào Cai

    Theo Tạp chí Công Thương, biên tập viên Nguyễn Phương Thảo đã không may gặp nạn trong chuyến thiện nguyện tại Lào Cai vào ngày 27/12/2025. Mất mát, tổn thất này là một khoảng trống không gì bù đắp được với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp nói chung và tập thể Tạp chí Công Thương nói riêng.

    Nhà báo Nguyễn Phương Thảo được đào tạo chuyên ngành báo chí (K36 Báo chí) Trường Đại học khoa học xã hội và nhân văn, Đại học quốc gia Hà Nội. Chị đã công tác tại Tạp chí Công nghiệp trước đây và Tạp chí Công Thương hiện nay từ năm 2005 ở các vị trí phóng viên, biên tập viên.

    Trong quá trình công tác, nhà báo Nguyễn Phương Thảo là người luôn có trách nhiệm với công việc, hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao. Với bạn bè đồng nghiệp, chị luôn được quý mến, thương yêu, tin tưởng. Trong cuộc sống, chị là người hòa đồng, sống tích cực, giàu lòng trắc ẩn, hướng thiện, luôn tham gia các hoạt động thiện nguyện, an sinh xã hội.
    Nhà báo Nguyễn Phương ThảoNhà báo Nguyễn Phương Thảo.

    Nhà báo Nguyễn Phương Thảo vội vã rời đi để lại cho tập thể Tạp chí Công Thương niềm tiếc thương vô hạn. Chị đã sống trọn một đời ý nghĩa, để lại trong lòng mỗi người những kỷ niệm đẹp và tình cảm sâu sắc khó phai.

    Những nụ cười, những nghĩa cử, những yêu thương mà chị đã trao đi sẽ còn mãi trong tim của tất cả chúng ta. Những tình cảm và hình ảnh ấy sẽ vẫn được sống mãi với thời gian, trở thành những kỷ niệm đẹp mà chị đã để lại cho đời, cho người.

    Tập thể Tạp chí Công Thương đau buồn và thương tiếc báo tin.

    Tập thể Báo NTNN/Dân Việt xin chia buồn sâu sắc với gia đình nhà báo Nguyễn Phương Thảo và Tập thể Tạp chí Công Thương.

  • Cô sinh viên trẻ đẹp rửa cốc ở quán bia được vị giám đốc boa cho 1 triệu và hỏi tên cô gái. Chỉ đúng 1 tuần sau, vợ con ông ấy đến gặp cô gái nói cho cô 1 s;ự thật điế;;ng người

    Cô sinh viên trẻ đẹp rửa cốc ở quán bia được vị giám đốc boa cho 1 triệu và hỏi tên cô gái. Chỉ đúng 1 tuần sau, vợ con ông ấy đến gặp cô gái nói cho cô 1 s;ự thật điế;;ng người

    Cô gái rửa cốc ở quán bia hôm đó tên là Mai.

    Mai là sinh viên năm ba, ban ngày đi học, tối đến quán bia hơi ven đường rửa cốc thuê. Công việc chẳng có gì nhẹ nhàng: tay lúc nào cũng nứt nẻ vì nước lạnh, mùi bia ngấm vào áo quần, tiền công đủ đóng học và gửi về quê cho mẹ.

    Tối hôm ấy, quán đông nghịt.

    Một người đàn ông trung niên mặc sơ mi trắng, đồng hồ sáng loáng ngồi bàn trong cùng. Ông ta không uống nhiều, chỉ ngồi quan sát.

    Khi Mai bê chồng cốc đi ngang, ông gọi lại:

    “Cháu ơi.”

    Mai giật mình, lễ phép:

    “Dạ?”

    Ông nhìn cô vài giây rồi đặt xuống bàn một xấp tiền.

    “Tiền boa. Một triệu.”

    Mai hoảng hốt, lắc đầu:

    “Cháu không dám nhận đâu ạ.”

    Ông cười nhạt:

    “Cứ cầm đi. Cho công sức.”

    Rồi ông hỏi thêm, rất nhẹ:

    “Cháu tên gì?”

    “Dạ… cháu tên Mai.”

    Ông gật đầu, không nói gì nữa.

    Tối đó, Mai về phòng trọ mà tim đập không yên. Một triệu với cô là cả tuần tiền ăn. Cô tự nhủ chắc chỉ là người giàu tốt bụng.

    Một tuần sau, đúng lúc Mai tan ca sớm, một chiếc ô tô đen dừng trước quán.

    Bước xuống là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đi cùng một cậu bé khoảng 10 tuổi.

    Người phụ nữ hỏi thẳng:

    “Cháu có phải là Mai không?”

    Mai gật đầu, bụng chợt lạnh.

    “Chúng tôi muốn nói chuyện.”

    Họ ngồi ở quán nước đối diện. Người phụ nữ nhìn Mai rất lâu rồi nói, giọng không cao nhưng lạnh:

    “Cháu còn nhớ người đàn ông đã boa cho cháu một triệu không?”

    Mai khẽ gật.

    Đứa bé bên cạnh bất ngờ lên tiếng:

    “Là bố cháu.”

    Mai sững người.

    Người phụ nữ đặt tay lên vai con, rồi quay sang Mai:

    “Ông ấy là chồng cô. Giám đốc một công ty xây dựng.”

    Mai hoảng loạn:

    “Cô ơi… cháu không có quan hệ gì với chú ấy cả. Cháu chỉ là người rửa cốc…”

    Người phụ nữ cắt lời, giọng trầm xuống:

    “Cô biết.
    Và đó mới là điều đau nhất.”

    Bà mở túi, đưa cho Mai một xấp hồ sơ bệnh án.

    “Chồng cô bị ung thư giai đoạn cuối.
    Bác sĩ nói chỉ còn vài tháng.”

    Mai chết lặng.

    “Tuần trước, sau khi về nhà, ông ấy nói với cô:
    ‘Anh thấy một cô gái giống hệt con bé ngày xưa mình bỏ lại.’”

    Tim Mai đập loạn.

    Người phụ nữ nhìn thẳng vào cô:

    “Mẹ cháu có từng nói về một người đàn ông bỏ đi khi bà mang thai không?”

    Mai run lên.
    Hình ảnh người mẹ lam lũ, những câu nói nửa chừng năm xưa… ùa về.

    Người phụ nữ thở dài:

    “Ông ấy nghi cháu là con ruột.
    Nhưng không dám hỏi.
    Một triệu đó… là lần đầu tiên ông ấy dám làm gì đó cho cháu.”

    Cậu bé bên cạnh cúi đầu:

    “Mẹ cháu nói… nếu đúng, thì chị là chị gái cháu.”

    Mai không thở nổi.

    Người phụ nữ đứng dậy, đặt thêm một phong bì lên bàn:

    “Cô không đến để trách cháu.
    Cô đến để nói sự thật…
    và để cháu quyết định:
    có muốn gặp ông ấy lần cuối không.”

    Chiếc xe rời đi.

    Mai ngồi chết lặng giữa tiếng xe cộ ồn ào.

    Cốc bia cô rửa mỗi tối.
    Một triệu tiền boa.
    Một cái tên được hỏi vu vơ.

    Cô chưa bao giờ nghĩ,
    chỉ một câu hỏi đơn giản: “Cháu tên gì?”
    lại mở ra cả một quá khứ bị chôn vùi.

    Và một tuần sau,
    cuộc đời cô rẽ sang hướng không thể quay lại được nữa.

  • Tôi muốn xem thử trong phòng ngủ còn lại dấ;u v;ết gì không nên nói vợ dọn cơm, tôi sẽ ăn cơm trưa cùng cô ấy

    Tôi muốn xem thử trong phòng ngủ còn lại dấ;u v;ết gì không nên nói vợ dọn cơm, tôi sẽ ăn cơm trưa cùng cô ấy

    Tôi muốn xem thử trong phòng ngủ còn lại dấu vết gì không nên nói vợ dọn cơm, tôi sẽ ăn cơm trưa cùng cô ấy. Đợi vợ đi xuống bếp rồi thì tôi nhìn kiểm trong phòng ngủ. Tôi lục lọi trong tủ quần áo xem có gì không khi bất ngờ thấy một thứ vợ tôi giấu dưới mấy lớp quần áo.

    Gần một năm nay tôi bệnh tật, không thể gần gũi với vợ. Tôi và vợ cũng chỉ mới U30, trước khi tôi bị bệnh cả hai vẫn đều đặn thân mật 2 -3 lần một tuần. Tôi biết phụ nữ cũng có nhu cầu như đàn ông, bỗng dưng không thể quan hệ trong thời gian lâu như vậy, chắc vợ tôi cũng khó chịu. Nhưng vợ tôi vẫn tận tình chăm sóc chồng, lúc nào cũng lạc quan vui vẻ. Thấy vợ thương chồng bệnh tật như thế tôi thấy mình thật sự may mắn.

    Đến một dịp hai con của tôi sang nhà ngoại chơi, tôi thì đi làm, chỉ có vợ tôi ở nhà. Hôm đó, tôi bỏ quên tài liệu ở nhà nên bất ngờ về nhà lấy. Tôi về nhà nhưng không thấy vợ đâu, đi đến phòng ngủ thì cửa phòng khóa trái. Tôi gõ cửa một lúc thì vợ mới ra mở. Thấy tôi bất ngờ về nhà, vợ tôi tỏ vẻ lúng túng như đang che giấu điều gì đó. Tôi nghĩ trong bụng chắc lúc khóa trái cửa, không biết vợ tôi đã làm gì mà mặt mày lại gượng gạo như vậy?

    Tôi muốn xem thử trong phòng ngủ còn lại dấu vết gì không nên nói vợ dọn cơm, tôi sẽ ăn cơm trưa cùng cô ấy. Đợi vợ đi xuống bếp rồi thì tôi nhìn kiểm trong phòng ngủ. Tôi lục lọi trong tủ quần áo xem có gì không khi bất ngờ thấy một thứ vợ tôi giấu dưới mấy lớp quần áo. Có lẽ vì vội vàng mà không cẩn thận như những lần trước nên hôm nay tôi dễ dàng tìm ra được. Đó là đồ chơi tình dục dành cho phụ nữ!

    Sau hôm đó, tôi không hề nói gì với vợ, vẫn tỏ ra bình thường như chưa biết việc gì. Dù vậy tôi vẫn thấy khó chịu khi thấy thứ đồ đó. Dù sao trong mắt tôi vợ vẫn là kiểu phụ nữ đơn thuần.. Nhưng giờ khi biết cô ấy sử dụng thứ đồ đó, tôi có chút không quen, thậm chí là thấy xa lạ.

    Tôi biết là vợ tôi thiếu thốn chuyện chăn gối, cô ấy cũng chỉ dùng thứ đó để thỏa mãn bản thân. Tôi nghe bạn bè nói phụ nữ dùng thứ đó chẳng có gì là xấu, còn đỡ hơn là cô ấy tìm người đàn ông khác để thỏa mãn. Tôi thấy cũng đúng. Nhưng tôi vẫn nghĩ ngợi không biết sau khi tôi khỏi bệnh, tôi có thể thoải mái gần gũi với cô ấy như trước mà quên đi chuyện này không?

  • Hàng xóm cạnh nhà tôi cứ khă;ng khăng rằng bà ấy thường xuyên thấy con gái tôi ở nhà vào giờ học, tôi quyết định gi;;ả vờ đi làm và tr;;ốn dưới gầ;m giường trong phòng con để theodõi

    Hàng xóm cạnh nhà tôi cứ khă;ng khăng rằng bà ấy thường xuyên thấy con gái tôi ở nhà vào giờ học, tôi quyết định gi;;ả vờ đi làm và tr;;ốn dưới gầ;m giường trong phòng con để theodõi

    Hàng xóm cạnh nhà tôi là một bà góa, sống một mình. Dạo gần đây, mỗi lần gặp tôi ngoài cổng, bà lại buột miệng nói những câu khiến tôi khó chịu.

    “Con bé nhà cô… dạo này hay ở nhà lắm.”

    Tôi cười trừ.

    “Chắc bà nhìn nhầm. Giờ đó nó đang ở trường.”

    Nhưng bà ta lắc đầu, rất chắc chắn:

    “Không nhầm đâu. Tôi thấy nó đứng ở cửa sổ. Nhìn xuống đường.”

    Câu nói ấy cứ ám trong đầu tôi suốt mấy ngày.

    Con gái tôi mười tuổi. Ngoan, học đều, chưa bao giờ trốn học. Giáo viên không báo gì bất thường. Nhưng ánh mắt của bà hàng xóm hôm đó… không giống nói đùa.

    Hôm sau, tôi quyết định giả vờ đi làm.

    Sáng, tôi mặc áo khoác, xách túi, dắt xe ra khỏi cổng như thường lệ. Đợi vài phút rồi quay lại bằng cửa sau. Nhà yên ắng. Con bé đã “đi học”.

    Tôi bước vào phòng con, tim đập mạnh.
    Rồi… chui xuống gầm giường.

    Không gian chật hẹp, bụi bám đầy mũi. Tôi nín thở, nhìn đồng hồ.

    8 giờ 15.

    Đúng giờ vào tiết đầu.

    Vài phút trôi qua dài như cả tiếng.

    Rồi tôi nghe thấy tiếng mở khóa cửa chính.

    Rất khẽ.
    Rất quen.

    Tiếng bước chân đi dọc hành lang.
    Nhẹ. Không vội.

    Tim tôi đập thình thịch. Tôi cắn chặt môi để không phát ra tiếng.

    Cửa phòng con mở ra.

    Từ khe hở dưới gầm giường, tôi nhìn thấy… đôi giày của con bé.

    Nó bước vào.
    Mặc nguyên đồng phục học sinh.
    Cặp sách vẫn trên vai.

    Tôi suýt bật dậy gọi tên con.

    Nhưng rồi… có một đôi giày khác theo sau.

    Giày người lớn.
    Nam giới.

    Người đó đứng ngay trước bàn học của con tôi. Tôi chỉ thấy được phần gấu quần và bàn tay thô ráp đặt lên vai nó.

    Giọng đàn ông trầm, thấp:

    “Hôm nay ở nhà. Như mọi khi.”

    Con bé không trả lời. Chỉ gật đầu.

    Người đó cúi xuống, đặt lên bàn một xấp giấy đã in sẵn, giọng đều đều như đọc kịch bản:

    “Làm cho xong. Nhớ là… không được nói với mẹ.”

    Tôi cảm giác máu trong người đông lại.

    Người đàn ông rời đi. Cửa đóng lại.

    Con gái tôi ngồi xuống ghế. Nó không khóc. Không run.
    Chỉ mở cặp, lấy ra… một chiếc điện thoại khác — không phải cái tôi mua cho con.

    Màn hình sáng lên. Cuộc gọi video bắt đầu.

    Trên màn hình là một người đàn ông khác, tóc gọn gàng, đeo kính.

    “Bắt đầu đi.”

    Con tôi cầm bút. Tay nhỏ xíu, viết từng dòng theo chỉ dẫn trên màn hình.

    Tôi nhìn thấy rõ tiêu đề trên giấy:

    “BÁO CÁO GIA ĐÌNH – LỊCH SINH HOẠT – THỜI GIAN MẸ Ở NHÀ”

    Tôi không nhớ mình đã bò ra khỏi gầm giường bằng cách nào.

    Chỉ nhớ khoảnh khắc tôi bật đèn, con bé quay lại —
    mặt tái mét.

    “Nói cho mẹ biết,” tôi thì thào, giọng vỡ ra,
    “ai bắt con làm chuyện này?”

    Con bé bật khóc.
    Lần đầu tiên sau rất lâu.

    Nó ôm chặt lấy tôi:

    “Họ nói… nếu con không làm, họ sẽ làm mẹ biến mất.”

    Sau này tôi mới biết:
    Một đường dây lừa đảo, lợi dụng trẻ con trong khu để thu thập thông tin gia đình giàu có.
    Và bà hàng xóm — người tôi từng nghĩ là nhiều chuyện —
    chính là người duy nhất nhận ra có gì đó không ổn.

    Có những ngày, sự thật không nằm ở trường học…
    mà nằm ngay dưới mái nhà mình.

    Và đôi khi,
    chỉ cần chậm một ngày thôi,
    là không còn cơ hội chui xuống gầm giường để hiểu ra nữa.

  • Bố Chồng Mừng Thọ 70 Tuổi Đãi 150 Bàn, Mẹ Chồng Không Cho Tôi Ngồi, Tôi Đi Thẳng Đến Ngân Hàng, 3 Phút Sau

    Bố Chồng Mừng Thọ 70 Tuổi Đãi 150 Bàn, Mẹ Chồng Không Cho Tôi Ngồi, Tôi Đi Thẳng Đến Ngân Hàng, 3 Phút Sau

    Bố Chồng Mừng Thọ 70 Tuổi Đãi 150 Bàn, Mẹ Chồng Không Cho Tôi Ngồi, Tôi Đi Thẳng Đến Ngân Hàng, 3 Phút Sau Cả Nhà Chồng Ho/ảng L//oạn Gọi 99 Cuộc.

    Ngày bố chồng tôi tròn bảy mươi tuổi, cả nhà tổ chức mừng thọ rất lớn.

    Một trăm năm mươi bàn tiệc, khách khứa đông nghịt, từ họ hàng xa gần cho đến đối tác làm ăn của chồng tôi. Nhà hàng được đặt từ cả tháng trước, trang trí rực rỡ, băng rôn đỏ treo kín lối vào.

    Ai cũng bảo nhà chồng tôi “có phúc”.

    Chỉ có tôi là người duy nhất cảm thấy mình… không thuộc về nơi đó.

    Tôi tên là , làm dâu nhà này đã bảy năm.

    Bảy năm, tôi chưa từng lớn tiếng với bố mẹ chồng. Chưa từng cãi lại một câu. Tết nhất giỗ chạp, việc nặng việc nhẹ tôi đều làm. Tiền bạc trong nhà, phần lớn là do tôi gánh.

    Chồng tôi làm kinh doanh, nhưng những năm đầu thất bại liên miên. Nợ nần chồng chất. Là tôi đem tiền tiết kiệm trước hôn nhân ra trả. Là tôi đứng tên vay vốn ngân hàng để anh xoay vòng.

    Nhưng với mẹ chồng tôi, tôi mãi mãi chỉ là “đứa con dâu nhà nghèo”.

    Hôm đó, tôi mặc một chiếc áo dài màu nhã, không quá nổi bật, không kém sang. Tôi nghĩ, dù sao cũng là ngày vui của bố chồng.

    Khi tôi bước vào sảnh tiệc, mẹ chồng liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi lạnh lùng nói:

    “Bàn trong kia hết chỗ rồi. Con ra sau ngồi tạm với mấy đứa phục vụ đi.”

    Tôi sững người.

    “Dạ… hôm nay con là con dâu, lại là tiệc mừng thọ của bố…” – tôi nói khẽ.

    Mẹ chồng nhíu mày:

    “Ngồi đâu chẳng được. Quan trọng gì mấy cái hình thức.”

    Tôi nhìn quanh.

    Bàn chính giữa dành cho bố chồng, mẹ chồng, anh chị em ruột, dâu rể đủ cả.

    Chỉ thiếu tôi.

    Chồng tôi đứng gần đó. Tôi nhìn anh, mong anh nói một câu.

    Anh tránh ánh mắt tôi.

    Lúc ấy, tôi hiểu rồi.

    Tôi không cãi.

    Không khóc.

    Tôi chỉ gật đầu, quay người bước ra ngoài.

    Không ai để ý. Không ai hỏi.

    Tôi bước thẳng ra bãi xe, mở điện thoại, gọi cho tài xế riêng.

    “Anh chở tôi đến ngân hàng.”

    Ngồi trong xe, tay tôi rất bình tĩnh.

    Không run. Không do dự.

    Tôi mở ứng dụng ngân hàng, vào tài khoản đứng tên tôi – tài khoản mà toàn bộ tiền tổ chức buổi tiệc hôm nay được chuyển từ đó sang cho bên nhà hàng.

    Vì sao?

    Vì ba năm trước, chính mẹ chồng tôi đã nói:

    “Tiền con giữ cho tiện, đàn bà tính toán cẩn thận hơn.”

    Tôi làm theo.

    Tôi hít sâu.

    Rồi nhấn hủy giao dịch bảo lãnh cho khoản thanh toán còn lại.

    Ba phút.

    Chỉ đúng ba phút.

    Điện thoại tôi bắt đầu rung.

    Cuộc gọi đầu tiên: chồng tôi.

    Tôi không nghe.

    Cuộc thứ hai: mẹ chồng.

    Tôi tắt máy.

    Cuộc thứ mười.

    Cuộc thứ hai mươi.

    Tin nhắn tới dồn dập.

    “Em đang ở đâu?”
    “Nhà hàng báo chưa thanh toán đủ tiền!”
    “Khách đang ngồi đầy, em làm cái gì vậy?”
    “Nghe máy đi Hà!”

    Tôi ngồi yên trong xe, nhìn màn hình sáng lên rồi tắt.

    Đến cuộc gọi thứ chín mươi chín.

    Tôi mới bắt máy.

    “Cô làm cái trò gì vậy hả?” – giọng mẹ chồng tôi gào lên – “Cả nhà đang mất mặt với khách khứa!”

    Tôi cười rất nhẹ.

    “Con chỉ làm đúng vai trò của mình thôi ạ.”

    “Ý cô là sao?”

    “Con là người không được phép ngồi trong buổi tiệc.” – tôi nói chậm rãi – “Vậy thì con cũng không có trách nhiệm trả tiền cho buổi tiệc đó.”

    Bên kia im lặng.

    Rồi giọng chồng tôi xen vào, hoảng hốt:

    “Hà, anh xin em. Về ngay đi. Có gì về nhà nói.”

    Tôi nhìn ra ngoài cửa kính.

    “Anh đã từng nói gì khi mẹ anh không cho em ngồi không?”

    Anh im lặng.

    Tôi nói tiếp:

    “Bảy năm làm dâu, hôm nay em mới hiểu một điều.”

    “Em không thiếu chỗ ngồi.”

    “Em chỉ thiếu sự tôn trọng.”

    Tôi quay về nhà hàng sau đó.

    Không phải để xin lỗi.

    Mà để ngồi vào đúng vị trí của mình.

    Khi tôi bước vào sảnh, cả trăm ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Mẹ chồng tái mặt. Chồng tôi đứng bật dậy.

    Tôi đi thẳng đến bàn chính.

    Kéo ghế.

    Ngồi xuống.

    Rồi đặt điện thoại lên bàn.

    “Tiền con đã chuyển lại.” – tôi nói – “Nhưng từ hôm nay, mọi khoản tài chính trong nhà, con không đứng tên nữa.”

    Cả bàn tiệc chết lặng.

    Bố chồng tôi nhìn tôi rất lâu.

    Cuối cùng, ông thở dài:

    “Là nhà này… có lỗi với con.”

    Buổi tiệc kết thúc trong không khí nặng nề.

    Nhưng với tôi, đó là ngày tôi đứng dậy khỏi vai diễn của một người nhẫn nhịn.

    Từ hôm đó, mẹ chồng không còn dám coi thường tôi.

    Chồng tôi không còn dám im lặng.

    Và tôi hiểu ra:

    Có những chỗ không cho mình ngồi,
    thì mình không cần ở lại.

    Có những gia đình chỉ biết gọi mình
    khi họ cần tiền,
    chứ không cần mình như một con người.

    Ba phút ở ngân hàng hôm đó,
    đã dạy cả nhà chồng tôi một bài học
    mà bảy năm nhẫn nhịn không làm được.

  • Em làm đ;;ám ta;/ ng ch;o 3 b ố co;n anh đây, người ta gọi em đến nhận lại chiếc điện thoại của anh – trong đó đoạn video dài 10 phút khiến em khu;ỵu xuống

    Em làm đ;;ám ta;/ ng ch;o 3 b ố co;n anh đây, người ta gọi em đến nhận lại chiếc điện thoại của anh – trong đó đoạn video dài 10 phút khiến em khu;ỵu xuống

    Em làm đám ta;;ng cho 3 b ố co n,
    người làng ai cũng nhìn em bằng ánh mắt căm phẫn.

    “Nó ác lắm, bỏ chồng bỏ con đi theo trai, nên anh ấy mới nghĩ quẩn.”
    “Cái giá cho đàn bà phản bội đó!”

    Em chỉ biết cười, mà nước mắt cứ chảy.
    Bởi em mệt đến mức chẳng còn sức thanh minh nữa.


    Sáng nay, công an xã gọi em lên.
    Họ bảo vớt được chiếc điện thoại của anh dưới sông, hư hại nặng, nhưng vẫn khôi phục được một đoạn clip dài 10 phút.
    Họ đưa cho em xem.

    Khi màn hình vừa sáng lên, tay em run bần bật.
    Trong clip là hình ảnh anh – người chồng em từng yêu suốt 8 năm – đang ngồi giữa nhà, hai con bé ngủ ngoan trên giường.
    Giọng anh khàn đục, mắt đỏ hoe:

    “Em Hà… anh xin lỗi, nhưng anh chịu hết nổi rồi.
    Anh thương em lắm, nhưng sao em cứ làm anh mất mặt trước thiên hạ như vậy?
    Mọi người đều bảo anh nhu nhược vì không có con trai, vì để vợ cãi.
    Anh muốn cho em hiểu cảm giác mất tất cả là thế nào…”

    Anh quay camera, lộ rõ lọ thuốc ngủ đặt trên bàn.
    Rồi anh bế từng đứa con lại gần, vuốt tóc chúng, cười trong nước mắt.

    “Các con ngủ đi, để mai không ai bắt nạt mẹ nữa, nghe chưa…”


    Tiếng em hét thất thanh vang cả đồn công an.
    Em khuỵu xuống, tim như vỡ ra từng mảnh.
    Không ai dám chạm vào em lúc đó.

    Anh không gi;ết con vì thù hận em.
    Anh làm vậy vì muốn “bảo vệ” em khỏi lời thiên hạ, một kiểu tình yêu méo mó đến kinhhoàng.


    Chiều nay, em mang di ảnh 3 bố con về, đặt lên bàn thờ cũ.
    Nhìn ánh nến chập chờn, em chỉ nói khẽ:

    “Anh ơi… nếu kiếp sau còn gặp lại, xin anh đừng yêu em theo cách này nữa.”


    Em muốn mình viết phần sau không?
    Phần đó sẽ là ngày công an điều tra ra điều bất thường trong clip — hóa ra có người khác đã can thiệp, khiến anh hiểu lầm và đi đến bi kịch đó, twist cực mạnh và lật toàn bộ cảm xúc.
    Viết không?

    You said:

    Ba bố con được đưa từ sông về nhà, ai cũng thương xót rồi lẩm bẩm trách em, chỉ có mình em là nhìn thấy sợi dây thừng anh vẫn nắm trong tay dùng để làm chuyện không thể chấp nhận đó…

    ChatGPT said:

    Câu mở của bạn rất mạnh, vừa thương tâm vừa gợi bi kịch sâu — hình ảnh sợi dây thừng trong tay người đã khuất tạo cảm giác nghẹn, đau mà đầy ám ảnh.
    Dưới đây là bản viết hoàn chỉnh, có cao trào, diễn biến logic, cảm xúc thật và một cú twist cuối khiến người đọc sững sờ:


    🕯️ “Sợi Dây Trong Tay Anh”

    Ba bố con được người ta đưa từ sông về,
    tiếng kèn trống, tiếng khóc, tiếng người xì xào cứ quấn lấy nhau.

    “Tội nghiệp anh Dũng quá…”
    “Cũng chỉ vì vợ bỏ theo trai, anh mới nghĩ quẩn thôi mà.”
    “Đàn ông thương con, khổ tâm, có ai trách được đâu.”

    Em đứng chết lặng bên hiên nhà, tay vẫn còn dính bùn nước.
    Không một ai nhìn vào em với chút thương cảm nào — chỉ có ánh mắt ghẻ lạnh, khinh khi, buộc tội.

    Chỉ có em, khi khâm liệm cho anh, đã thấy sợi dây thừng anh vẫn nắm chặt trong tay.
    Một đầu của nó… vẫn còn dính tóc con bé út.

    Em run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng.
    Không lẽ… anh không hề nhảy xuống sông cùng các con như người ta nói —
    mà chính anh… đã siết sợi dây đó trước khi ôm chúng lao xuống nước?


    Đêm ấy, công an đến.
    Họ nói đã tìm được chiếc điện thoại của anh trong túi áo, còn nguyên vẹn một tin nhắn chưa gửi:

    “Tôi chỉ muốn dạy cho cô ta biết thế nào là mất tất cả.”

    Em khuỵu xuống, khóc không ra tiếng.
    Mọi người xung quanh vẫn nghĩ anh đáng thương,
    còn em — kẻ bị gọi là “người đàn bà độc ác bỏ chồng” — lại phải cắn răng giữ im lặng.

    Bởi nói ra sự thật ấy, ai tin em?
    Và rồi hai đứa con sẽ bị người đời nhắc mãi là “con của kẻ…”


    Một tháng sau, khi em dọn tủ đồ, trong góc rơi ra một cuốn sổ tay của anh.
    Bên trong là những dòng nguệch ngoạc, viết vội:

    “Không phải anh muốn làm thế, nhưng có người đã gửi cho anh đoạn clip… nói rằng em có thai với thằng khác.”
    “Anh không tin… nhưng rồi chính giọng em trong clip đó đã khiến anh gục.”


    Tay em run đến mức đánh rơi cuốn sổ.
    Bởi giọng trong clip ấy — chính em cũng nhận ra —
    là giọng giả mạo, được ghép bằng AI, được gửi từ một số lạ.

    Khi công an điều tra thêm, phát hiện chính người hàng xóm từng vay tiền anh mà bị đòi nợ đã dựng nên tất cả,
    chỉ để khiến anh suy sụp, không kịp đòi lại số tiền ấy nữa.


    Cuối cùng, người mang tội lại chẳng phải em,
    mà là cả một bi kịch bị thêu dệt bằng lòng ghen, lòng đố kỵ và sự ác độc của con người.

    Em đốt sợi dây thừng anh từng nắm chặt, khói cay mắt, thì thầm:

    “Anh ơi… ước gì đêm ấy anh tin em một lần thôi,
    thì 3 bố con đã không phải ra đi như thế này…”

  • Con gái ʟấʏ chồng xa gửi cho bố đôi giày đi Tết nhưng chân ông đi cỡ 40 con lại gửi cỡ 43

    Con gái ʟấʏ chồng xa gửi cho bố đôi giày đi Tết nhưng chân ông đi cỡ 40 con lại gửi cỡ 43

    Gió bấc cuối năm rít từng cơn qua khe cửa sổ gỗ mục nát, mang theo cái lạnh thấu xương của những ngày cận Tết. Ông Nam ngồi co ro bên bếp lửa, tay mân mê đôi giày da màu đen bóng loáng vừa được shipper giao đến. Đó là quà của cái Lan – con gái duy nhất của ông. Nó lấy chồng xa tít trong Nam, ba năm rồi chưa về ăn Tết. Cuộc sống công nhân khu chế xuất vất vả, ông biết chứ, nên chẳng bao giờ ông đòi hỏi gì. Ấy vậy mà năm nay, nó gửi về cho ông đôi giày da rất đẹp.

    Ông Nam thở dài, xỏ chân vào thử. – Rộng quá! – Ông thốt lên, giọng buồn thiu. Chân ông chỉ đi cỡ 40, mà đôi này hẳn 43, cầm lên rất nặng. “Chắc nó bận quá, mua vội nên nhầm size, hoặc là nó quên mất chân bố nó bé thế nào rồi,” ông Nam tự nhủ, cố nén nỗi tủi thân đang dâng lên trong lòng. Ông biết không đi vừa nên chẳng buồn thử giày nữa. Thương con vất vả, ông không nỡ gọi điện trách móc hay đòi đổi. Ông cẩn thận bỏ lại đôi giày được đựng trong túi bóng vào hộp, cất sâu dưới đáy tủ quần áo. Tết này, ông lại đi đôi dép tổ ong cũ vậy.

    2 tháng trôi qua. Tết đã hết, xuân đã tàn. Hôm ấy trời nồm ẩm, tủ quần áo của ông bốc mùi mốc. Ông Nam lôi hết đồ đạc ra phơi, và nhìn thấy hộp giày nằm lăn lóc ở góc tủ. Một con chuột nhắt vừa chạy vụt qua, có vẻ nó đã định làm tổ trong đó. Ông mở hộp ra kiểm tra. May quá, giày chưa bị cắn. Nhưng khi cầm chiếc giày bên phải lên, ông thấy nó nặng trịch một cách bất thường. Tò mò, ông thò tay vào sâu bên trong mũi giày. Không có gì. Ông lật ngửa chiếc giày, nạy thử tấm lót đế giày lên. Và rồi, cảnh tượng trước mắt khiến ông Nam bủn rủn chân tay, mặt cắt không còn giọt máu.

    Dưới lớp lót giày không phải là cao su hay xốp, mà là những gói nhỏ bọc băng dính đen kịt, được nhét chặt cứng, chèn ép đến mức làm biến dạng cả phom giày bên trong. Đó là lý do đôi giày phải to đến cỡ 43! Ông xem phim hình sự nhiều, người ta vẫn hay vận chuyển h/à/ng c/ấ/m kiểu này. Chẳng lẽ… cái Lan nhà ông bị bọn xấu dụ dỗ? Hay chồng nó ngh/i/ện ng/ập, ép nó gửi thứ này về giấu ở quê? Hay bọn t/ội ph/ạm đã tráo hà/ng của con ông?

    Mồ hôi lạnh toát ra như tắm dù trời đang rét. Ông Nam run rẩy đánh rơi chiếc giày xuống đất. “Gói hà//ng” đen sì kia như một con quái vật đang nhe nanh vuốt. Nếu công an mà ập vào bây giờ, ông có mười cái miệng cũng không cãi được. Mà nếu ông im lặng, lỡ con gái ông đang bị đ/e dọ/a tí/nh m/ạng thì sao? Đấu tranh tư tưởng mất 15 phút, hình ảnh đứa con gái ngoan hiền và trách nhiệm của một người công dân lương thiện thôi thúc ông. Ông quyết định phải báo án để cứu con, hoặc ít nhất là để minh oan cho gia đình.

    Ông đi tìm số của trưởng công an xã nhưng rồi nghĩ thế nào ông dùng dao rạch thử những gói nhỏ đó ra. Và rồi mắt ông kinh hãi khi rơi ra từ lớp băng dính đen là những tờ tiền mệnh giá 500 nghìn đồng, xanh ngắt, mới cứng. Ông tiếp tục rạch những gói còn lại ở cả hai chiếc giày. Tất cả đều là tiền. Những cọc tiền được ép chặt, bọc kỹ để không bị ẩm, không bị xô lệch.

    Ông Nam ngã khuỵu xuống ghế, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao lại nhiều tiền thế này? Và rồi ông bất ngờ tìm thấy một phong bì nhỏ được gấp tư, nhét sâu tít trong mũi chiếc giày bên trái, nơi khó phát hiện nhất. Chữ của cái Lan này. Ông Nam run rẩy cầm lấy tờ giấy, nước mắt nhòe đi:

    “Bố kính yêu của con!

    Khi bố đọc được những dòng này, chắc bố đang giận con lắm vì mua đôi giày rộng thùng thình chẳng vừa chân bố. Bố ơi, con xin lỗi nhé. Con phải mua cỡ 43 thì mới nhét vừa ‘bí mật’ của con tặng bố.

    300 triệu này là tiền vợ con làm tăng ca, nhận thêm hàng gia công về làm đêm suốt 3 năm qua. Con biết tính bố, gửi qua ngân hàng hay đưa tay thì bố dứt khoát không nhận, bố lại bảo để dành lo cho các cháu. Nên con đành phải dùng ‘khổ nhục kế’ này.

    Bố cầm lấy 300 triệu này, sửa lại cái mái nhà hay bị dột, mua thuốc thang tẩm bổ và nhớ là mua một đôi giày khác, xịn hơn, êm hơn và vừa đúng size 40 của bố để đi chơi Tết nhé. Bố đừng lo cho chúng con, trong này chúng con ổn định rồi. Số tiền này là mồ hôi sạch sẽ của con, bố cứ yên tâm mà dùng.

    Con yêu bố nhiều lắm!”

    Ông Nam ôm lấy đôi giày to tướng, khóc nức nở như một đứa trẻ. Hóa ra, sự rộng thùng thình của đôi giày không phải là sự vô tâm, mà là sự to lớn của lòng hiếu thảo. Con gái ông đã phải tính toán kỹ lưỡng thế nào, đã phải vất vả ra sao để tích cóp từng đồng, rồi lại sợ bố không nhận mà nghĩ ra cách giấu tiền liều lĩnh như vậy.

    Nước mắt ông vẫn rơi lã chã xuống những cọc tiền. Ông nhìn đôi giày cỡ 43 méo mó nằm trên bàn. Có lẽ, ông sẽ không mua đôi giày nào khác cả. Ông sẽ mang đôi giày này ra tiệm sửa giày, bảo họ lót thêm đế cho vừa chân. Bởi vì với ông, đây là đôi giày vừa vặn nhất, ấm áp nhất mà ông từng được đi trong cuộc đời này. Đôi giày chứa đựng cả gia tài tình yêu của con gái ông.

  • Sau 3 ngày vợ m//ất, tủ lạnh ph.át ra m.ùi l ạ, chồng ‘cho::áng vá::ng’ phát hiện

    Sau 3 ngày vợ m//ất, tủ lạnh ph.át ra m.ùi l ạ, chồng ‘cho::áng vá::ng’ phát hiện

    Căn nhà mới toanh, mùi sơn còn chưa phai hết, giờ đây lại nồng nặc mùi khói hương. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi vợ tôi nằm xuống, nhưng tôi vẫn ngồi thu lu trong góc phòng, mặc kệ ánh sáng bên ngoài chuyển từ ngày sang đêm rồi lại sang ngày.

    Tôi và Lan – vợ tôi – là mối tình đầu của nhau. Chuyện tình của chúng tôi từng được bạn bè ví như cổ tích giữa đời thường. Ngày ấy, Lan là hoa khôi của khoa Kinh tế, xinh đẹp, giỏi giang, gia đình lại có điều kiện. Còn tôi, một gã sinh viên kỹ thuật cục mịch, gia cảnh bình thường, chỉ có trong tay tấm chân tình và một ý chí lì lợm. Tôi đã theo đuổi cô ấy ròng rã hai năm trời, dùng đủ mọi cách ngây ngô nhất để làm cô ấy cười. Cuối cùng, nàng hoa khôi cũng gật đầu, chấp nhận nắm tay chàng trai nghèo đi qua những năm tháng thanh xuân.

    Bố mẹ vợ ban đầu phản đối kịch liệt. Họ sợ con gái cành vàng lá ngọc phải chịu khổ. Tôi không tự ái, ngược lại, tôi coi đó là động lực. Tôi đã quỳ trước mặt bố mẹ vợ mà hứa rằng: “Con có thể không phải người giàu nhất, nhưng con sẽ là người nỗ lực nhất để Lan không bao giờ phải rơi nước mắt vì thiếu thốn”.

    Sáu năm ròng rã, chúng tôi “cày cuốc” không biết mệt mỏi. Từ những bữa cơm chỉ có đậu phụ sốt cà chua, cho đến khi tôi thăng chức, lương tăng gấp bội. Cuối cùng, tháng trước, chúng tôi đã cầm trên tay chiếc chìa khóa của căn nhà mơ ước. Đó là một căn hộ cao cấp, nơi vợ chồng tôi đã vẽ ra viễn cảnh về một mái ấm với tiếng cười trẻ thơ.

    “Anh này, nhà mình rộng thế này, sinh hai đứa con là vừa đẹp nhé!” – Lan từng ôm cổ tôi thủ thỉ vào cái đêm đầu tiên dọn về nhà mới. Ánh mắt cô ấy lấp lánh niềm hy vọng.

    Vậy mà, hạnh phúc tày gang.

    Chiều hôm đó, tôi đang họp thì thấy lòng nóng như lửa đốt. Gọi điện cho vợ ba cuộc không thấy nghe máy, tôi xin về sớm. Vừa mở cửa nhà, sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy tôi. Không có tiếng dao thớt lạch cạch, không có mùi cơm sôi, cũng không có tiếng vợ gọi “Anh về rồi đấy à?”.

    Tôi lao vào phòng ngủ, rồi phòng tắm. Và rồi, thế giới của tôi sụp đổ. Lan nằm đó, trên nền gạch lạnh lẽo, bất động. Bác sĩ nói cô ấy bị đột quỵ, một cơn tai biến mạch máu não hiếm gặp ở người trẻ đã cướp cô ấy đi ngay tức khắc. Cô ấy ra đi khi còn chưa kịp nói với tôi lời trăng trối nào.

    Đám tang diễn ra trong mơ hồ. Tôi như một cái xác không hồn, ai bảo gì làm nấy, nước mắt dường như đã cạn khô. Sau khi đưa vợ về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi nhốt mình trong nhà. Em gái tôi sợ anh trai kiệt sức, ngày nào cũng mang cơm sang ép ăn, nhưng tôi chỉ nuốt vài thìa rồi lại nôn ra. Mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều có bóng dáng của Lan. Chiếc tạp dề treo trên tường, đôi dép đi trong nhà, cốc nước cô ấy uống dở… Tất cả như những mũi dao cứa vào tim tôi.

    Đến ngày thứ ba, em gái lại sang, thở dài nhìn đống đồ ăn tôi bỏ mứa: “Anh không ăn thì cất vào tủ lạnh đi, để ngoài này thiu hết rồi, chị Lan biết được chị ấy sẽ buồn lắm đấy”.

    Nghe đến tên vợ, tôi giật mình. Đúng rồi, Lan ghét nhất là lãng phí thức ăn. Tôi lẩy bẩy đứng dậy, cầm đĩa thức ăn đi về phía bếp.

    Nhưng vừa bước đến gần tủ lạnh, một mùi lạ xộc thẳng vào mũi. Không phải mùi thức ăn thông thường, mà là mùi của sự phân hủy, ngai ngái và khó chịu. Tôi nhíu mày. Lan là người cực kỳ sạch sẽ, tủ lạnh nhà tôi lúc nào cũng thơm tho, ngăn nắp. Tại sao lại có mùi này?

    Tôi run run mở cánh cửa tủ lạnh.

    Mùi hôi thối bốc ra nồng nặc hơn khiến tôi phải lấy tay che mũi. Tôi lần tìm nguồn gốc của nó. Ở ngăn mát, nằm sâu bên trong góc là một túi nilon màu đen được buộc lỏng lẻo. Tôi kéo nó ra. Bên trong là một con cá diêu hồng đã bắt đầu phân hủy, nhớt nhát và bốc mùi.

    Ký ức ùa về như thác lũ. Sáng hôm xảy ra chuyện, trước khi tôi đi làm, Lan đã nói vọng ra: “Tối nay về sớm nhé, em sẽ nấu canh chua cá diêu hồng anh thích nhất. Hôm nay em có một bất ngờ lớn dành cho anh”.

    Hóa ra, con cá này là bữa cơm cuối cùng cô ấy định nấu cho tôi nhưng chưa kịp thực hiện. Tôi ôm lấy túi cá, gục xuống sàn nhà bếp, nước mắt trào ra. Tôi khóc vì thương vợ, thương cho bữa cơm dang dở.

    Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó.

    Trong lúc luống cuống định gói ghém con cá để đem bỏ, tay tôi chạm phải một chiếc hộp nhỏ, dẹt, được bọc kỹ bằng giấy báo, nhét ngay phía sau túi cá. Có lẽ Lan đã giấu nó ở đó để tạo bất ngờ cho tôi khi tôi mở tủ lấy bia hay nước ngọt.

    Tò mò và linh tính mách bảo, tôi bóc lớp giấy báo.

    Bên trong là một tờ giấy ghi chú nhỏ màu vàng, nét chữ của Lan vẫn còn đó, mềm mại và nắn nót: “Chào bố! Con đã đến với bố mẹ rồi đây. Bác sĩ bảo con được 6 tuần tuổi rồi. Hôm nay mẹ mua cá về tẩm bổ cho hai mẹ con mình đấy. Bố nhớ về sớm ăn cơm với hai mẹ con nhé. Yêu bố nhiều!”

    Đất trời như quay cuồng trước mắt tôi. Tai tôi ù đi, tiếng vo ve của tủ lạnh bỗng trở nên chói tai đến cực độ.

    Tôi không chỉ mất vợ. Tôi đã mất cả con.

    “Bí mật kinh hoàng” mà Lan giấu kín, món quà bất ngờ mà cô ấy định dành cho tôi, lại chính là nỗi đau thấu trời xanh này. Hóa ra, cơn đột quỵ ấy không chỉ cướp đi người phụ nữ tôi yêu, mà còn cướp đi cả giọt máu chưa kịp chào đời, cướp đi cái viễn cảnh “ngôi nhà và những đứa trẻ” mà chúng tôi vừa mới bắt đầu xây dựng.

    Cảm giác hối hận và đau đớn tột cùng xâm chiếm lấy tôi. Giá như tôi về sớm hơn? Giá như tôi quan tâm đến sức khỏe của cô ấy hơn thay vì mải mê kiếm tiền mua nhà? Giá như…

    Tôi quỵ ngã hoàn toàn, tay nắm chặt que thử thai và tờ giấy ghi chú, gào lên một tiếng đau đớn xé lòng giữa căn bếp lạnh lẽo. Mùi cá ươn hòa lẫn với mùi của sự tuyệt vọng tạo thành một ký ức ám ảnh mà có lẽ cả đời này tôi không bao giờ quên được.

    Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi nặng hạt, như trút xuống cùng tôi nỗi bi ai của một kiếp người. Bữa cơm ấy mãi mãi không bao giờ được nấu, và bí mật trong tủ lạnh ấy sẽ mãi là vết sẹo sâu hoắm trong trái tim tôi.

  • Thiên mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không biết gì về cuộc gặp gỡ đị;nh mệ;nh dưới ánh trăng đêm qua. Anh ôm lấy An.

    Thiên mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không biết gì về cuộc gặp gỡ đị;nh mệ;nh dưới ánh trăng đêm qua. Anh ôm lấy An.

    Phần I: Hạnh Phúc Trên Nền Kính Vỡ

    Mùi hoa ly và cẩm chướng hòa quyện trong căn hộ nhỏ, nhưng An không cảm thấy chút bình yên nào. Chỉ còn bảy ngày nữa là cô lên xe hoa với Thiên, một kỹ sư IT hiền lành, nhân hậu và yêu cô bằng một tình yêu kiên nhẫn. Đám cưới này đáng lẽ phải là đỉnh điểm của niềm hạnh phúc, nhưng đối với An, nó là một khúc dạo đầu run rẩy cho một sự sụp đổ không thể tránh khỏi.

    Mười năm trước, khi An vừa tròn hai mươi tuổi, cô đã gây ra một tai nạn giao thông kinh hoàng. Mặc dù công an kết luận đó là sự cố ngoài ý muốn do đường trơn, nhưng người đàn ông lớn tuổi bị thương nặng trong vụ tai nạn đã qua đời hai tháng sau đó. An thoát án tù, nhưng không bao giờ thoát khỏi nhà tù lương tâm. Cô đã bán hết tài sản, dùng mọi khoản tiền tiết kiệm để hỗ trợ gia đình nạn nhân, một người vợ già và đứa con trai đang học đại học. Mười năm đó là mười năm chuộc lỗi trong câm lặng.

    Khi gặp Thiên, An đã cố gắng chôn vùi quá khứ. Thiên yêu An vì sự dịu dàng, trầm lặng và đôi mắt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm mà anh nghĩ là sự nhạy cảm. Anh không biết rằng đó là sự hối hận.

    Người duy nhất cảm nhận được điều gì đó bất thường là Bà Liên, mẹ của Thiên. Bà là một người phụ nữ quyền lực trong giới kinh doanh bất động sản, với phong thái lạnh lùng, sắc sảo. Bà Liên chưa bao giờ công khai phản đối cuộc hôn nhân, nhưng mỗi cái nhìn của bà dành cho An đều như một mũi kim châm. An cảm thấy, đằng sau sự đồng ý lịch sự của bà, là một sự phán xét không ngừng nghỉ.

    Bà Liên thường xuyên hỏi về quá khứ của An, về gia đình cô, về những năm tháng cô “tự lập” sớm. Mỗi lần như vậy, trái tim An lại đập thình thịch, sợ hãi rằng lớp màn bí mật sẽ bị vén lên.

    Đêm thứ sáu trước ngày cưới, khi sương bắt đầu giăng mắc trên những con đường vắng vẻ ở Sài Gòn, điện thoại của An reo. Là Bà Liên.

    “An, ta cần gặp con ngay. Việc này không thể chậm trễ.”

    Giọng bà Liên không phải là chất vấn, mà là một mệnh lệnh lạnh lẽo.

    Phần II: Lời Hẹn Ở Cõi Âm

    Nửa đêm, Bà Liên lái xe đến đón An. Chiếc Mercedes đen lướt đi trong bóng tối, không bật nhạc, chỉ có tiếng gió rít qua cửa sổ.

    “Chúng ta đi đâu, thưa bác?” An hỏi, cổ họng khô khốc.

    Bà Liên, ngồi thẳng tắp, nhìn thẳng về phía trước. “Nghĩa trang Bình Hưng Hòa.”

    Cái tên đó khiến An rùng mình. Bình Hưng Hòa, một nơi rộng lớn và cô tịch. Cô biết, cuộc gặp gỡ này không phải là buổi thử áo dài hay bàn chuyện tiệc cưới.

    Khi đến nơi, không khí lập tức trở nên nặng trĩu. Mùi ẩm ướt của đất và mùi nhang tàn hòa quyện vào nhau. Bà Liên không dùng đèn pin. Ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt rọi xuống những hàng bia mộ im lìm.

    Bà Liên dẫn An đi sâu vào khu mộ mới, nơi cây cối còn thưa thớt. Bà dừng lại trước một ngôi mộ được xây bằng đá cẩm thạch đen, chăm sóc cẩn thận.

    “Đứng đây,” Bà Liên ra lệnh.

    An đứng lại, tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn thấy Bà Liên lấy ra một chiếc khăn tay lụa, nhẹ nhàng lau đi chút bụi đọng trên bia mộ.

    Sau đó, Bà Liên quay lại nhìn An. Đôi mắt bà sâu thẳm trong đêm tối, không thể đoán được cảm xúc.

    “An,” Bà nói, giọng trầm và rõ ràng, “Nếu con vẫn muốn cưới Thiên, hãy nhìn kỹ người nằm dưới đó.”

    An từ từ bước lại gần bia mộ. Cô hít một hơi thật sâu, như thể đang chuẩn bị lặn xuống đáy biển. Bàn tay run rẩy, cô đưa mắt nhìn dòng chữ khắc trên phiến đá đen.

    Tên người đã khuất: TRẦN ĐỨC ÂN. Ngày sinh, ngày mất.

    Khi An đọc đến ngày mất, cả thế giới của cô quay cuồng. Ngày mất: 05/12/2015.

    Đó chính là ngày xảy ra vụ tai nạn mười năm trước.

    Người đàn ông đã qua đời vì tai nạn mà cô gây ra không phải ai khác, mà chính là cha của Thiên.

    Cảm giác kinh hoàng, sợ hãi, và ghê tởm bản thân dâng trào. An lùi lại, vấp phải một mô đất. Cô gần như ngã quỵ.

    “Bác… Bác nói gì cơ… Đây là… cha của Thiên?”

    Bà Liên gật đầu, khuôn mặt bà không hề biến sắc. “Đức Ân, chồng ta. Ông ấy đã qua đời sau hai tháng chống chọi, sau khi bị chiếc xe của con đâm phải trên đường về.”

    Phần III: Lời Thú Tội Giữa Màn Đêm

    An khuỵu xuống, nước mắt hòa với sương đêm. Cô không thể che giấu được nữa.

    “Con… con xin lỗi, bác. Con xin lỗi. Con biết con là người có lỗi. Con đã cố gắng chuộc lỗi suốt mười năm qua, con không biết… con không biết nạn nhân lại là… là cha của Thiên.”

    An kể lại tất cả, giọng đứt quãng vì nức nở. Cô kể về nỗi ám ảnh, về số tiền hỗ trợ hàng tháng cô gửi đến một gia đình nghèo khó mà cô nghĩ là người thân của nạn nhân, về những đêm cô không ngủ được vì hình ảnh người đàn ông nằm trên vũng máu.

    Bà Liên nghe trong im lặng. Khi An kết thúc, bà nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đến tột độ.

    “Con nghĩ ta không biết sao?” Bà hỏi, giọng đầy mỉa mai. “Con nghĩ vụ tai nạn đó là bí mật? Ta là vợ ông ấy, An. Ta biết rõ từng chi tiết. Ta biết biển số xe, biết tên con. Ta biết tất cả.”

    An ngước nhìn bà Liên trong tuyệt vọng. “Vậy tại sao… tại sao bác lại để con và Thiên quen nhau? Tại sao bác đồng ý cuộc hôn nhân này? Bác muốn trả thù con sao? Bác muốn con phải sống trong sự dằn vặt suốt đời trong chính căn nhà này?”

    Bà Liên bước lại gần An, cúi xuống, giọng nói thì thầm, nhưng sức nặng của nó như hàng ngàn tấn đá đè lên vai An.

    “Ta muốn trả thù? Đúng. Ta đã nghĩ đến điều đó. Khi Thiên đưa con về ra mắt, ta đã nhận ra ngay ánh mắt sợ hãi và hối lỗi đó. Ta đã tìm hiểu về con, và ta biết con chính là cô gái năm xưa.”

    Bà Liên đứng dậy, khoanh tay. “Nhưng con có biết điều gì khiến ta ngạc nhiên không? Suốt mười năm, ta đã âm thầm theo dõi con. Ta đã thấy con chuyển tiền đều đặn cho một gia đình ở miền Trung. Con luôn nghĩ đó là gia đình nạn nhân, phải không?”

    An gật đầu, bàng hoàng. “Đúng vậy.”

    Bà Liên thở dài. “Không phải. Gia đình đó là một gia đình nghèo khác mà con đã nhầm lẫn. Con đã chuộc lỗi cho sai lầm của mình bằng cách giúp đỡ một gia đình hoàn toàn vô tội. Điều đó chứng tỏ, lòng hối hận của con là thật.”

    Phần IV: Nút Thắt Định Mệnh

    “Và đó không phải là lý do ta đưa con đến đây,” Bà Liên tiếp tục, giọng bà bắt đầu có sự chuyển biến, từ lạnh lùng sang đau đớn.

    Bà chỉ vào bia mộ của chồng mình. “Đức Ân, chồng ta, là một người đàn ông tốt. Ông ấy chết đi mang theo một nỗi day dứt.”

    Bà kể về Thiên. Thiên là một đứa trẻ nhạy cảm, luôn thần tượng cha mình. Sau cái chết của cha, Thiên gần như suy sụp. Cậu sống trong sự dằn vặt vì cậu đã cãi nhau với cha mình ngay trước khi ông gặp tai nạn. Thiên tự trách bản thân, và điều này đeo bám cậu suốt nhiều năm.

    “Ta đã cố gắng cứu vớt Thiên, nhưng không được. Nó sống như một người không có linh hồn. Cho đến khi nó gặp con.”

    Bà Liên nhìn thẳng vào An. “Khi Thiên yêu con, ta nhận ra điều gì đã xảy ra. Thiên không chỉ yêu An, nó yêu sự đồng cảm từ An. Con, cũng như Thiên, sống trong sự hối hận. Con hiểu được nỗi đau của nó mà không cần nói ra. Thiên đã tìm thấy một người bạn đồng hành trong sự giày vò, và điều đó đã cứu nó.”

    Bà Liên quay lại ngôi mộ. “Ta đã đưa con đến đây để bắt con đối mặt với cái chết, không phải để cấm con cưới Thiên.”

    Twist Bất Ngờ và Sự Thật Nhân Văn:

    “Ngôi mộ này không chỉ chôn cất cha của Thiên. Nó chôn cất cả sự bình yên của ta. Ta không thể tha thứ cho con, nhưng ta cũng không thể tự hủy hoại cuộc đời con trai ta. Cuộc hôn nhân này là định mệnh, An. Con phải cưới Thiên, và con phải làm một điều cho ta và cho Đức Ân.”

    An run rẩy chờ đợi. Cô nghĩ bà Liên sẽ đòi hỏi một sự hy sinh khủng khiếp nào đó.

    Bà Liên nhìn An, đôi mắt chứa đầy nước mắt sau lớp băng giá. “Điều ta muốn con làm là… hãy trở thành con gái ta.”

    An hoàn toàn sững sờ.

    “Đúng vậy. Con phải bước vào gia đình này, không phải với tư cách con dâu của ta, mà là con gái của Đức Ân.”

    Bà Liên giải thích: “Ông ấy ra đi với một vết thương lòng. Ông ấy muốn có một cô con gái, nhưng ta không thể sinh thêm. Con đã lấy đi cuộc đời ông ấy. Bây giờ, con phải trả lại. Con phải ở bên ta, thay thế vị trí con gái mà ta đã mất, và trả lại sự bình yên cho Thiên. Con phải chuộc lỗi với ta, với cha Thiên, và với Thiên bằng cả cuộc đời con.”

    Đó là một sự tha thứ trần trụi, đau đớn, và đầy tính kiểm soát. Bà Liên không thả An đi, mà buộc cô phải gắn bó với gia đình, mãi mãi chịu trách nhiệm về quá khứ của mình, nhưng trong một vai trò khác: vai trò của người con.

    “Ta có thể cấm con cưới Thiên, và Thiên sẽ tan vỡ. Ta có thể đuổi con đi, và con sẽ sống trong sự giày vò. Nhưng ta muốn con sống, An. Sống để chứng minh sự hối hận của con là xứng đáng với sự tha thứ. Sống để Thiên có được hạnh phúc. Và sống để ta có một người con gái, để ta có thể yêu thương người đã gây ra nỗi đau lớn nhất đời ta.”

    Phần V: Lời Thề Dưới Ánh Trăng

    Lời đề nghị của Bà Liên không phải là sự giải thoát, mà là một sự ràng buộc vĩnh cửu. An hiểu, cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi bi kịch này. Cô phải sống cả đời trong sự hiện diện của người mẹ chồng – người đã mất chồng vì cô, và người con trai – người đã tìm thấy ánh sáng từ chính quá khứ tăm tối của cô.

    An quỳ gối trước ngôi mộ, không phải quỳ trước một người đã khuất, mà là quỳ trước lòng bao dung tàn nhẫn của người còn sống.

    “Con đồng ý, thưa bác. Con hứa, con sẽ dùng phần đời còn lại của mình để làm một người con dâu tốt, một người vợ tốt, và là người con gái mà bác và cha Thiên mong muốn.”

    Nước mắt của Bà Liên cuối cùng cũng tuôn rơi. Bà đưa tay nâng An dậy, lần đầu tiên chạm vào cô bằng sự dịu dàng của một người mẹ.

    “Đừng gọi ta là bác. Hãy gọi là Mẹ.”

    Trong khoảnh khắc đó, tại nghĩa trang lạnh lẽo, một lời thề đã được lập. Một lời thề không phải về tình yêu đôi lứa, mà là về sự chuộc lỗi và sự hòa giải.

    Sáng hôm sau, An tỉnh dậy. Cô thấy mình nằm trên chiếc giường quen thuộc. Cô bước xuống nhà, thấy Thiên đang làm bữa sáng, và Bà Liên đang đọc báo.

    “Mẹ đã nói chuyện với con rồi sao?” Thiên hỏi, ánh mắt anh đầy vẻ lo lắng.

    An nhìn sang Bà Liên. Bà Liên nhẹ nhàng gấp tờ báo lại, nhìn An bằng ánh mắt mới mẻ, không còn là sự phán xét.

    “Phải, con trai. Mẹ và An đã nói chuyện. An đã chấp nhận. Mẹ tin tưởng con bé sẽ là một người vợ tốt. Và là một người con gái tốt.”

    Thiên mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không biết gì về cuộc gặp gỡ định mệnh dưới ánh trăng đêm qua. Anh ôm lấy An.

    An ôm lại anh, cảm nhận được hơi ấm và niềm hạnh phúc thuần khiết của anh. Cô đã mất đi sự tự do, nhưng cô đã được ban cho một gia đình. Cô phải sống với bí mật của mình, dưới sự giám sát của người đã bị cô làm tổn thương sâu sắc nhất.

    Đám cưới diễn ra một tuần sau đó. An bước vào lễ đường, không phải với cảm giác của cô dâu rạng rỡ, mà là với sự tĩnh lặng của một người lữ khách đã tìm thấy nơi dừng chân cuối cùng của mình.

    Chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên tay cô. Nó không chỉ là biểu tượng của tình yêu, mà còn là xiềng xích của lời hứa. Cô đã cưới một người đàn ông, và trở thành con gái của người phụ nữ đã mất chồng vì cô. Cuộc đời cô giờ đây là một sự hòa quyện giữa hạnh phúc và sự hối hận vĩnh cửu.

    Và An biết, trong ngôi nhà mới này, cô sẽ không bao giờ có thể lãng quên được cái đêm sương giăng đó, nơi cô đã ký vào bản án chuộc lỗi của đời mình, dưới ánh trăng lạnh lẽo, trước ngôi mộ của cha chồng.

  • Đi du lịch Sài Gòn cùng với mẹ chồng nửa tháng nhưng cả 10 đêm bà không hề ngủ cùng với tôi mà đi tới gần sáng mới về. Một lần không nói nhưng cả 10 đêm thì tôi không thể không nghi ngờ. Đến đêm thứ 11 tôi quy ết đị;nh đi th.eo thì ph/át hi.ện ra…

    Đi du lịch Sài Gòn cùng với mẹ chồng nửa tháng nhưng cả 10 đêm bà không hề ngủ cùng với tôi mà đi tới gần sáng mới về. Một lần không nói nhưng cả 10 đêm thì tôi không thể không nghi ngờ. Đến đêm thứ 11 tôi quy ết đị;nh đi th.eo thì ph/át hi.ện ra…

    Phần 1: Kỳ Nghỉ Bất Thường

    Sài Gòn đón mẹ con tôi bằng cái nóng hầm hập và những cơn mưa rào bất chợt của tháng Bảy. Tôi là Lan, con dâu trưởng của mẹ Hạnh. Chuyến đi này là món quà tôi dành tặng mẹ sau năm năm làm dâu, cũng là để bà khuây khỏa sau khi bố chồng tôi qua đời được sáu tháng.

    Chúng tôi thuê một căn hộ dịch vụ cao cấp ở Quận 1, nhìn thẳng ra bến Bạch Đằng. Tôi đã lên kế hoạch tỉ mỉ: sáng đi Dinh Độc Lập, chiều dạo phố đi bộ, tối đi thuyền trên sông. Tôi muốn mẹ được tận hưởng những gì tốt nhất, bù đắp cho cả đời lam lũ ở vùng quê Bắc Bộ.

    Nhưng ngay đêm đầu tiên, mọi thứ đã diễn ra không như tôi dự tính.

    Mười một giờ đêm, khi tôi vừa tắm xong và chuẩn bị leo lên giường tận hưởng nệm êm chăn ấm, thì mẹ Hạnh đã thay bộ quần áo bà ba sẫm màu, đội cái nón lá cũ mà bà nhất quyết mang theo từ quê.

    “Lan à, con ngủ trước đi nhé. Mẹ… mẹ đi dạo một chút cho thoáng. Ở trong máy lạnh mẹ khó thở quá.”

    Tôi ngạc nhiên:

    “Mẹ ơi, muộn rồi. Sài Gòn phức tạp lắm, mẹ đi một mình con không yên tâm. Để con đi cùng mẹ.”

    Mẹ xua tay, nụ cười gượng gạo:

    “Thôi, con đi cả ngày mệt rồi, ngủ đi. Mẹ chỉ đi quanh quanh đây thôi. Mẹ già rồi, ai làm gì đâu mà sợ.”

    Nói rồi, bà khép cửa đi thẳng, để lại tôi với sự hoang mang nhẹ. Tôi nghĩ chắc bà lạ nhà, lạ giường nên muốn đi bộ cho dễ ngủ. Nhưng đồng hồ điểm một giờ sáng, hai giờ sáng, rồi ba giờ sáng… mẹ vẫn chưa về.

    Tôi gọi điện, thuê bao không liên lạc được. Tôi ngồi bó gối trên sofa, lòng như lửa đốt. Đến gần bốn giờ sáng, tiếng lạch cạch mở cửa mới vang lên. Mẹ bước vào, người ướt đẫm mồ hôi, đôi dép lào lấm lem bùn đất, và đặc biệt, đôi mắt bà đỏ hoe, sưng húp như vừa khóc một trận rất dài.

    “Mẹ đi đâu mà kỹ thế?” – Tôi hỏi, cố nén sự bực dọc.
    “À… mẹ đi lạc. Đường xá trong này rối rắm quá.” – Mẹ trả lời qua quýt rồi đi thẳng vào nhà tắm.

    Tôi tin lời mẹ đêm đầu tiên. Nhưng chuyện đó lặp lại vào đêm thứ hai, thứ ba… và liên tục mười đêm liền.

    Đêm nào cũng vậy, cứ đúng mười một giờ, khi thành phố bắt đầu lên đèn rực rỡ nhất, mẹ lại lẳng lặng rời đi với bộ đồ bà ba cũ kỹ. Và đêm nào trở về, bà cũng mang theo sự rệu rã, mệt mỏi cùng đôi mắt trũng sâu u buồn.

    Sự nghi ngờ trong tôi lớn dần lên như một khối u. Mẹ làm gì ở cái thành phố xa lạ này suốt sáu, bảy tiếng đồng hồ mỗi đêm? Mẹ đi đánh bài? Không thể, mẹ tôi nổi tiếng tiết kiệm. Mẹ có nhân tình? Càng vô lý với một người phụ nữ góa bụa cả đời chỉ biết đến chồng con. Hay mẹ bị lừa tham gia vào một hội nhóm tà đạo nào đó?

    Ban ngày, mẹ vẫn vui vẻ đi tham quan cùng tôi, nhưng mỗi khi tôi quay đi, tôi lại bắt gặp bà nhìn xa xăm, thẫn thờ. Mẹ ăn rất ít, nhưng bữa nào cũng lén xin nhà hàng một hộp cơm mang về, bảo là “để đêm đói thì ăn”, nhưng sáng ra tôi thấy hộp cơm đã biến mất, còn thùng rác trong phòng thì trống trơn.

    Đến đêm thứ mười một, tôi không thể chịu đựng thêm sự im lặng đáng sợ này nữa. Tôi quyết định sẽ bám theo bà.

    Phần 2: Cái Bóng Trong Hẻm Sâu
    Mười một giờ mười lăm phút. Mẹ Hạnh rời khỏi khách sạn. Bà đi rất nhanh, dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa dòng người tấp nập của phố Tây Bùi Viện.

    Tôi trùm kín áo khoác, đeo khẩu trang, giữ khoảng cách an toàn phía sau. Mẹ không đi dạo “quanh quanh” như bà nói. Bà đi bộ một mạch qua mấy con phố lớn, rồi rẽ vào những con hẻm nhỏ chằng chịt, tối tăm ở khu vực Quận 4 – nơi mà người ta vẫn đồn đại về những khu “ổ chuột” nằm ngay sát vách sự phồn hoa.

    Sài Gòn về đêm ở những góc khuất này mang một bộ mặt khác hẳn. Không có đèn hoa rực rỡ, chỉ có những ánh đèn đường vàng vọt hắt hiu, mùi rác thải, mùi cống rãnh bốc lên nồng nặc. Những người vô gia cư nằm co ro trên vỉa hè, những quán hủ tiếu gõ leo lét ánh lửa.

    Mẹ tôi cứ đi, bước chân thoăn thoắt lạ thường. Bà dừng lại trước một tiệm tạp hóa nhỏ còn mở cửa, mua một chai nước suối lớn, một gói thuốc lá (dù mẹ tôi không bao giờ hút thuốc), và một cái bánh bao nóng hổi.

    Sau đó, bà đi sâu vào khu vực gầm cầu Ông Lãnh.

    Tim tôi đập thình thịch. Đây là nơi tập trung của rất nhiều người vô gia cư và những thành phần phức tạp. Tôi muốn lao lên kéo mẹ về, nhưng sự tò mò đã giữ chân tôi lại.

    Mẹ dừng lại trước một góc tối, nơi có một đống bìa các-tông và giẻ rách chất đống thành một cái ổ. Một người đàn ông đang nằm cuộn tròn trong đó, người bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi, quần áo rách bươm.

    Mẹ tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh “đống rác” ấy. Bà đặt chai nước và cái bánh bao xuống, rồi đưa tay lay nhẹ người đàn ông.

    “Dậy đi con. Mẹ đến rồi đây.”

    Tiếng “con” vang lên trong đêm vắng khiến tôi rợn tóc gáy. Chồng tôi – con trai duy nhất của mẹ – đang ở Bắc làm việc cơ mà? Vậy người này là ai?

    Người đàn ông kia cựa mình, ngẩng mặt lên. Dưới ánh đèn đường leo lét, tôi thấy một khuôn mặt đen nhẻm, nhem nhuốc, đôi mắt dại đi vì ma túy hoặc vì bệnh tật. Anh ta nhìn mẹ tôi, không nói gì, chỉ giật lấy cái bánh bao nhét vào miệng ngấu nghiến như một con thú đói.

    Mẹ tôi nhìn anh ta ăn, nước mắt bà lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay, thấm mồ hôi trên trán cho anh ta, rồi lôi hộp cơm – hộp cơm mà bà xin từ nhà hàng ban trưa – ra bón thêm cho anh ta từng thìa.

    “Ăn từ từ thôi con. Khổ thân con tôi…”

    Người đàn ông ăn xong, ngửa cổ uống ừng ực chai nước. Rồi anh ta nhìn thấy gói thuốc lá mẹ để bên cạnh. Anh ta chộp lấy, rút một điếu, châm lửa hút, phả khói vào mặt mẹ tôi. Mẹ không né tránh, bà chỉ ngồi đó, nhìn anh ta bằng ánh mắt chan chứa yêu thương và đau đớn tột cùng.

    “Về với mẹ đi con. Bố mất rồi. Giờ chỉ còn mẹ thôi. Về mẹ cai cho, mẹ nuôi…” – Mẹ thì thầm, giọng lạc đi.

    Gã đàn ông cười khùng khục, một điệu cười man dại:

    “Về? Về đâu? Bà đi đi! Đừng có lải nhải nữa! Có tiền không? Cho xin ít tiền đi!”

    Mẹ run rẩy móc trong túi quần ra mấy tờ tiền lẻ – số tiền tôi đưa bà để mua quà vặt.

    “Mẹ chỉ còn thế này thôi…”

    Gã giật lấy tiền, đếm đếm rồi nhét vào túi, xong lại nằm vật xuống đống bìa các-tông, quay lưng lại với mẹ:

    “Mai nhớ mang cơm sườn nhé. Bánh bao chán lắm.”

    Mẹ tôi ngồi đó, vuốt ve tấm lưng cáu bẩn của gã, thì thầm những lời ru à ơi mà ngày xưa bà vẫn ru chồng tôi ngủ. Bà ngồi như thế, canh cho gã ngủ, xua muỗi cho gã giữa cái nóng hầm hập và mùi hôi thối của gầm cầu.

    Tôi đứng nấp sau cột điện, bụm miệng khóc nức nở. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảnh tượng trước mắt quá đỗi bi thương. Người mẹ chồng mà tôi vẫn nghĩ là quê mùa, an phận, lại đang giấu một bí mật tày trời giữa lòng Sài Gòn này.

    Phần 3: Sự Thật Dưới Chân Cầu
    Tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi bước ra khỏi bóng tối.

    “Mẹ!”

    Mẹ tôi giật bắn mình, quay lại. Khi nhìn thấy tôi, mặt bà cắt không còn giọt máu. Bà vội vàng đứng dậy, lấy thân mình che chắn cho gã đàn ông kia, như gà mẹ che chở cho con trước diều hâu.

    “Lan… con… sao con lại ở đây?”

    Tôi tiến lại gần, nhìn người đàn ông đang ngáy ngủ vô tư lự kia, rồi nhìn mẹ:

    “Người này là ai hả mẹ? Tại sao mẹ lại khổ sở thế này?”

    Mẹ tôi cúi gằm mặt, hai bàn tay vặn vẹo vào nhau. Bà biết không thể giấu được nữa. Bà kéo tay tôi ra xa một chút, để không làm gã kia thức giấc.

    “Nó là… anh chồng của con.”
    “Anh chồng?” – Tôi thốt lên. – “Nhưng anh Hùng (chồng tôi) là con một mà?”

    Mẹ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa:

    “Không. Trước Hùng, mẹ có một đứa con trai nữa. Tên nó là Hải.”

    Và rồi, dưới gầm cầu Ông Lãnh, trong tiếng xe cộ ầm ì xa xa, mẹ kể cho tôi nghe câu chuyện mà bà đã chôn chặt hơn ba mươi năm qua.

    Ngày đó, nhà nghèo, bố chồng tôi đi bộ đội biền biệt. Mẹ ở nhà nuôi con một mình. Năm Hải lên ba tuổi, trận lụt lịch sử đã cuốn trôi nhà cửa. Mẹ ôm con chạy lụt lên thành phố, lạc mất con ở bến xe miền Đông. Mẹ đã tìm kiếm ròng rã suốt năm năm trời nhưng vô vọng. Sau đó, bố giải ngũ về, mẹ sinh thêm Hùng. Nỗi đau mất con mẹ giấu kín trong lòng, bố cũng không muốn nhắc lại chuyện buồn nên coi như Hải đã chết.

    Nhưng mẹ chưa bao giờ tin Hải chết.

    “Cách đây một tháng, có người làng mình vào Sài Gòn làm ăn, tình cờ nhìn thấy một người ăn xin giống hệt bố con hồi trẻ. Họ chụp ảnh gửi về cho mẹ. Mẹ nhận ra ngay vết bớt đỏ sau gáy nó… Dù nó có ra nông nỗi này, mẹ vẫn nhận ra con mẹ, Lan ơi!”

    Hóa ra, chuyến đi Sài Gòn này không phải là đi du lịch. Mẹ đồng ý đi ngay lập tức khi tôi rủ là vì mẹ muốn vào tìm Hải. Mười đêm qua, mẹ đã lần theo địa chỉ người làng mách, lang thang khắp các gầm cầu, xó chợ để tìm con. Và mẹ đã tìm thấy anh ấy vào đêm thứ ba.

    Hải đã bị bắt cóc, bị bạo hành, rồi lớn lên trong các trại trẻ mồ côi, sau đó sa ngã vào con đường nghiện ngập, tù tội. Giờ đây, anh ấy là một kẻ vô gia cư, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, sống vất vưởng qua ngày.

    “Mẹ không dám nói với con, sợ con khinh, sợ ảnh hưởng đến danh dự của thằng Hùng. Mẹ chỉ định… đêm nào cũng ra đây thăm nó, cho nó miếng ăn, được nhìn thấy nó là mẹ mãn nguyện rồi.” – Mẹ nắm chặt tay tôi, giọng van lơn. – “Con đừng nói cho thằng Hùng biết nhé. Để mẹ chịu một mình thôi.”

    Tôi nhìn người đàn bà nhỏ bé trước mặt. Bà đã chịu đựng nỗi đau mất con suốt nửa đời người, giờ tìm lại được con trong hình hài tàn tạ thế này, bà vẫn không một lời oán trách, vẫn bao dung và hy sinh tất cả. Bà sợ làm phiền chúng tôi, sợ làm xấu mặt gia đình, nên bà chấp nhận làm “bóng ma” đi về trong đêm, rút ruột gan ra chăm sóc đứa con hư hỏng.

    Lòng tôi quặn thắt. Tôi nhớ lại những hộp cơm bà lén giữ lại, những đồng tiền lẻ bà chắt chiu. Tôi thấy mình thật nhỏ nhen khi nghi ngờ bà.

    Phần 4: Quyết Định Của Người Con Dâu
    Tôi buông tay mẹ ra, bước về phía gã đàn ông tên Hải.

    “Lan, con làm gì thế?” – Mẹ hốt hoảng.

    Tôi không trả lời. Tôi cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhem nhuốc của anh ta. Đúng là có nét giống chồng tôi, đặc biệt là sống mũi cao và đôi lông mày rậm. Dù anh ta là ai, quá khứ thế nào, thì dòng máu đang chảy trong người anh ta cũng là dòng máu của gia đình tôi.

    Tôi quay lại, nắm lấy bàn tay chai sần của mẹ:

    “Mẹ, chúng ta không thể để anh ấy ở đây được.”

    Mẹ ngơ ngác:

    “Ý con là sao?”
    “Anh ấy là con của mẹ, là anh của chồng con. Dù anh ấy có nghiện ngập, có điên dại, thì nhà mình cũng không thể bỏ mặc. Chúng ta sẽ đưa anh ấy về.”

    Mẹ lắc đầu quầy quậy:

    “Không được! Nó nghiện đấy con ơi! Về rồi làm khổ vợ chồng con. Mẹ không cho phép!”
    “Mẹ!” – Tôi siết chặt tay bà. – “Con làm ra tiền, con lo được. Cai nghiện thì vào trung tâm, bệnh thì chữa. Mẹ đã tìm được anh ấy rồi, mẹ có đành lòng để anh ấy chết dần chết mòn ở cái gầm cầu này không? Nếu bố còn sống, bố cũng sẽ không đồng ý đâu.”

    Mẹ òa khóc, gục đầu vào vai tôi. Tiếng khóc của sự vỡ òa, của gánh nặng ngàn cân được trút bỏ.

    Đêm đó, tôi và mẹ gọi taxi. Phải mất rất nhiều tiền bo thêm, tài xế mới chịu chở ba người chúng tôi, với một người bốc mùi xú uế. Chúng tôi đưa Hải về một khách sạn bình dân gần đó (vì khách sạn cao cấp không cho phép). Tôi thuê người tắm rửa, cắt tóc cho anh ấy.

    Khi lớp bụi bẩn được gột rửa, Hải hiện ra là một người đàn ông gầy gò, chi chít sẹo, nhưng ánh mắt đã bớt đi phần nào sự hung dữ khi nhìn thấy mẹ ân cần bón cháo cho mình. Có lẽ trong sâu thẳm cơn mê, tình mẫu tử vẫn là thứ thuốc an thần duy nhất xoa dịu được con thú hoang trong anh.

    Phần 5: Bình Minh Trên Thành Phố
    Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho chồng. Tôi kể hết mọi chuyện, không giấu giếm điều gì. Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi tôi nghe thấy tiếng Hùng sụt sùi:

    “Em… em làm đúng lắm. Đưa mẹ và anh về đi. Anh sẽ ra sân bay đón.”

    Mấy ngày còn lại của kỳ nghỉ, chúng tôi không đi tham quan nữa. Tôi liên hệ với một trung tâm cai nghiện tự nguyện uy tín để làm thủ tục cho Hải. Mẹ tôi muốn ở lại chăm sóc Hải một thời gian, nhưng tôi thuyết phục mẹ đưa anh về Bắc để cả gia đình cùng lo liệu.

    Ngày ra sân bay, Hải đã sạch sẽ hơn, mặc bộ quần áo mới tôi mua. Anh vẫn lơ ngơ, thi thoảng lại lên cơn vật thuốc, nhưng mẹ luôn ở bên cạnh, nắm chặt tay anh, thì thầm: “Có mẹ đây rồi”.

    Tôi nhìn mẹ, thấy bà như trẻ lại. Đôi mắt u buồn mười đêm trước giờ đã ánh lên niềm hy vọng. Bà không còn phải lén lút đi về trong đêm tối nữa. Bí mật đau thương dưới gầm cầu đã được đưa ra ánh sáng, và ánh sáng ấy chính là tình thân.

    Máy bay cất cánh, bỏ lại Sài Gòn phía dưới. Tôi nhìn xuống thành phố rộng lớn, nơi có hàng triệu ngọn đèn đang tỏa sáng. Ở một góc khuất nào đó, vẫn còn những phận đời bất hạnh, nhưng ít nhất, có một người con lạc lối đã tìm được đường về nhà.

    Tôi tựa đầu vào vai ghế, mỉm cười. Chuyến du lịch này không có những bức ảnh “sống ảo” lung linh, nhưng nó đã mang lại cho tôi một món quà vô giá: Đó là bài học về sự bao dung của người mẹ, và sự thật rằng, gia đình không bao giờ bỏ rơi nhau, dù trong hoàn cảnh bi đát nhất.