Blog

  • Con dâu bận đi công tác, để cháu cho bà nội trông, trở về thấy nhà cửa vẫn ngăn nắp, cháu ngủ ngon, nhưng mở tủ lạnh ra thì mẹ trẻ bỗng g àokhóc ngấtlịm

    Con dâu bận đi công tác, để cháu cho bà nội trông, trở về thấy nhà cửa vẫn ngăn nắp, cháu ngủ ngon, nhưng mở tủ lạnh ra thì mẹ trẻ bỗng g àokhóc ngấtlịm

    Chị Hạnh lấy chồng muộn, 6 năm chạy chữa khắp nơi mới sinh được cậu con trai đầu lòng. Bởi vậy, đứa bé là “báu vật” của cả gia đình, đặc biệt là với vợ chồng chị.

    Một lần, công ty cử chị đi công tác đột xuất 3 ngày. Ban đầu chị định đưa con đi cùng, nhưng chồng khuyên:

    “Có bà nội ở nhà, để bà trông cho, em yên tâm đi làm.”

    Thấy mẹ chồng tỏ vẻ vui vẻ, nhiệt tình nhận trông cháu, chị cũng xuôi lòng.

    Ba ngày công tác trôi qua, chị trở về. Căn nhà quen thuộc vẫn ngăn nắp, gọn gàng. Trong phòng, con trai đang ngủ ngoan trong nôi, hơi thở đều đều, khuôn mặt hồng hào. Mẹ chồng ngồi cạnh, vừa quạt vừa khe khẽ hát ru. Nhìn cảnh tượng ấy, tim chị như tan chảy vì hạnh phúc, nghĩ bụng “may mắn có bà”.

    Chị Hạnh bước xuống bếp dọn đồ, mở tủ lạnh để cất thực phẩm mang về. Và rồi…

    Cánh cửa tủ vừa bật ra, chị sữngsờ, cả người run lên bần bật. Bên trong, ngăn trên cùng là hàng chục hộp thủy tinh được xếp ngay ngắn. Mỗi hộp đều dán nhãn ghi ngày tháng cẩn thận. Trên nắp, nét chữ của mẹ chồng hiện rõ: “Sữa của H…”, “Sữa của M…” – đó là tên đứa con trai chị.

    Chị hoảng hốt, mở nắp một hộp ra, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Tim chị nghẹt thở, mọi thứ trước mắt tối sầm lại. Chị gàokhóc, ôm ngực rồi ngã quỵ ngay dưới nền gạch lạnh ngắt.

    Trong phòng, con trai vẫn ngủ say, không hề biết sóng gió khủng khiếp vừa ập xuống gia đình nhỏ của mình.

    Câu hỏi rợn người dội lên trong đầu chị:
    “Mẹ chồng đã làm gì với chính giọt máu của con đây trời ơi…?”

  • Người đàn ông khắckhổ đến công ty lớn xin làm bảo vệ

    Người đàn ông khắckhổ đến công ty lớn xin làm bảo vệ

    Trưa hôm đó, giữa cái nắng hầm hập của Sài Gòn, một người đàn ông trung niên gầy gò, áo đã sờn vai, bước vào sảnh tòa nhà Hoàng Minh Group.
    Tay ông run run cầm túi hồ sơ cũ:

    “Cô ơi, tôi… tôi đến xin làm bảo vệ.”

    Cô thư ký liếc nhìn ông từ đầu đến chân, môi nhế;ch lên khi;nh khỉ,nh:

    “Ông ơi, đây là tập đoàn chứ không phải trạm từ thiện.
    Nhìn ông y như ăn xin, ai mà dám thuê?
    Ra ngoài đi, ướt hết sàn rồi kìa.”

    Người đàn ông chỉ khẽ cúi đầu, giọng nghẹn:

    “Tôi chỉ cần công việc để sống qua ngày thôi…”

    Nhưng cô thư ký đã phẩy tay, quay đi.
    Đúng lúc đó, thang máy mở ra — Giám đốc Hoàng Minh vừa họp về. Anh định bước qua, nhưng ánh mắt chạm vào người đàn ông ấy… và dừng lại.

    Một luồng ký ức ùa về khi anh thấy vết bớt hình giọt nước trên cổ tay phải của người kia.
    Vết bớt ấy… 15 năm trước, anh từng nắm lấy mỗi khi được cha dắt qua con đường làng.

    Anh run rẩy tiến lại gần, lắp bắp:

    “Bác… bác tên là… Trần Văn Phúc… phải không?”

    Người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt ngỡ ngàng.

    “Cậu… cậu là… Minh đó sao?”

    Cả sảnh như lặng đi. Giám đốc Hoàng Minh sững người, rồi quỳ sụp xuống, nước mắt trào ra:

    “Cha ơi… 15 năm rồi con mới tìm thấy cha!”

    Cô thư ký ho;ảng h;ốt, suýt đánh rơi điện thoại.

    Hoàng Minh nắm chặt bàn tay chai sạn ấy, giọng nghẹn ngào:

    “Ngày đó họ vu oan cha trộm tiền của hợp tác xã, cả làng đuổi cha đi. Con còn nhỏ, chẳng biết làm gì ngoài khóc.
    Con đã cố tìm, nhưng họ bảo cha chết rồi…”

    Ông Phúc cúi đầu, nước mắt lăn dài trên gò má sạm nắng:

    “Cha không dám về… sợ làm ảnh hưởng đến con. Chỉ mong một ngày con thành đạt, cha được nhìn con từ xa là đủ rồi.”

    Hoàng Minh ôm chặt lấy cha, nói nghẹn:

    “Không, cha phải về nhà với con. Con không để cha chịu khổ thêm phút nào nữa.”

    Cô thư ký chỉ biết quỳgối xin lỗi trong im lặng, run rẩy đến trắng bệch cả mặt.

    Ngoài kia, nắng vẫn rát, nhưng trong sảnh tòa nhà hôm ấy, người đàn ông khắc khổ đã tìm lại được mái nhà — nơi ông bị tước mất suốt 15 năm chỉ vì một vết bớt và một niềm tin không bao giờ tắt.

  • Con trai lương 40 triệu,. 3 năm nay tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu. Nhưng mấy tháng nay không thấy con gửi gì, mẹ vội lên phòng trọ của con kiểm tra thì ch//ết đứng..

    Con trai lương 40 triệu,. 3 năm nay tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu. Nhưng mấy tháng nay không thấy con gửi gì, mẹ vội lên phòng trọ của con kiểm tra thì ch//ết đứng..

    Con trai lương 40 triệu, 3 năm nay tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu. Nhưng mấy tháng nay không thấy con gửi gì, quá sốt ruột mẹ vội lên phòng trọ của con kiểm tra thì ch//ết đứng…

    Con trai tôi, Hùng, ra trường được 3 năm nay. Ngày con báo tin trúng tuyển ‘àm nhân viên cho công ty nước ngoài, lương 40 triệu đồng, tôi mừng chảy nước mắt.

    Suốt 3 năm qua, tháng nào con cũng gửi về nhà 15 triệu, bảo tôi giữ để lo cho bố mẹ già và em gái đi học. Tôi vừa tự hào vừa thương con, lòng nhẹ nhõm khi thấy con dù còn trẻ vẫn biết nghĩ cho gia đình.

    Nhưng mấy tháng nay, tiền không thấy về. Tôi gọi điện, nhắn tin mà Hùng không trả lời. Lòng tôi bắt đầu nặng trĩu, cảm giác lo lắng dần chuyển thành bất an. Hùng là con trai duy nhất, lỡ có mệnh hệ gì…

    Ngày hôm đó, tôi quyết định lên phòng trọ của con ở trung tâm thành phố, dù tim đập liên hồi, chân run bần bật. Khi tới nơi, đứng trước cửa phòng trọ, tôi gõ cửa nhiều lần, tiếng nhạc nhỏ trong phòng vẫn phát ra. Tôi gọi tên con, nhưng không ai trả lời.

    Không chần chừ, tôi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa…

    Cảnh tượng trước mắt khiến tôi ch;;ế;;t lặng….

    Căn phòng tối tăm, đồ đạc lộn xộn khắp nơi. Trên giường, Hùng nằm im bất động, khuôn mặt trắng bệch, tay run rẩy nắm chặt vài tờ giấy. Những biên lai vay mượn tiền rải khắp sàn nhà, điện thoại tắt nguồn, ví rỗng.

    Tôi hốt hoảng: “Hùng! Con! Con có nghe mẹ không?”
    Nhưng không một tiếng đáp lại.

    Tôi chạy lại lay con, đầu óc quay cuồng, nước mắt chảy xuống. Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập, tưởng chừng mất con mãi mãi. Nhưng rồi, Hùng thều thào:
    “Mẹ… mẹ đừng khóc… Con… con ổn mà… chỉ là…”

    Cậu yếu ớt ngồi dậy, giọng run run: “Mấy tháng nay, con mệt lắm, áp lực quá… Tiền gửi về mẹ, con đã phải vay nặng lãi… Con muốn trả nợ cho mẹ, nhưng giờ không xoay xở được nữa… Con sợ mẹ biết, con không muốn mẹ lo.”

    Tôi ôm con, vừa khóc vừa tự trách mình: bao nhiêu năm, tôi không biết con đã phải chịu đựng một mình, âm thầm hy sinh từng đồng lương để lo cho mẹ và em gái.

    Cậu kể từng chuyện một: những lần phải vay nóng, những cãi vã với chủ nợ, những đêm thức trắng lo không có tiền trả, đến mức gần như kiệt sức. Mỗi tháng, con vẫn cố gắng gửi về mẹ 15 triệu, nhưng mấy tháng nay cạn kiệt, không còn gì để gửi.

    Tôi vừa đau xót vừa giận bản thân, vì chính tôi là lý do Hùng phải chịu đựng đến vậy. Trong căn phòng nhỏ tối tăm, hai mẹ con ngồi ôm nhau, giữa núi giấy tờ vay mượn, nước mắt lẫn nỗi sợ hãi. Tôi biết từ giờ, không gì quan trọng hơn là chăm sóc Hùng, để con không phải gánh nặng một mình nữa.

    Nhưng trong sâu thẳm, tôi hiểu rằng: sự hy sinh thầm lặng của con, nếu không được nhìn thấy kịp thời, có thể sẽ để lại hậu quả mà không ai lường trước được.

  • Lái xe trẻ ngày đêm đưa đón vợ đại gia giàu có rồi chẳng táitình với người phụ nữ này, dù cách nhau 30 tuổi nhưng tối nào họ cũng phải chở nhau đến 1 nơi 3 tiếng

    Lái xe trẻ ngày đêm đưa đón vợ đại gia giàu có rồi chẳng táitình với người phụ nữ này, dù cách nhau 30 tuổi nhưng tối nào họ cũng phải chở nhau đến 1 nơi 3 tiếng

    Anh Khải, 28 tuổi, làm tài xế riêng cho nhà ông Thắng, một đại gia chuyên đầu tư bất động sản ở khu Nam Sài Gòn.
    Người phụ nữ mà anh đưa đón mỗi ngày là bà Hương, 57 tuổi – vợ hợp pháp của ông Thắng, nổi tiếng sang trọng và kín tiếng.

    Ban đầu, công việc chỉ đơn giản là đưa bà đi spa, đi chùa, hoặc qua nhà bạn thân. Nhưng dần dần, Khải nhận ra có điều gì đó rất khác ở người phụ nữ ấy.
    Dưới ánh đèn vàng trong xe, khuôn mặt bà Hương hiện lên với nụ cười vừa hiền, vừa buồn, đôi mắt nhiều khi nhìn ra ngoài cửa kính mà rưng rưng như đang giấu một chuyện gì rất sâu.

    Rồi một đêm, khi bà bảo:

    “Lái xe ra ngoại ô đi, tôi muốn hít thở chút không khí…”

    Khải cứ thế lái. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng radio phát nhạc Trịnh cũ.
    Đêm ấy, bà Hương ngồi sát lại gần, nói nhỏ:

    “Cậu có tin là có những người cả đời sống trong nhà to, nhưng vẫn thấy mình bị nhốt trong chiếc lồng không?”

    Khải không đáp. Nhưng từ khoảnh khắc ấy, anh biết trái tim mình không còn bình yên nữa.

    Từ đó, mỗi tối, bà đều nhắn tin ngắn gọn:

    “Đi nhé, chỗ cũ.”

    Và họ lại lái xe ra một khu đất trống ven biển, nơi chỉ có tiếng sóng và mùi gió mằn mặn.
    Không ai nói gì, chỉ ngồi đó, đôi khi bà bật khóc, còn Khải ngồi lặng im nhìn.
    Một đêm, trong tiếng sóng vỗ, bàn tay bà khẽ nắm lấy tay anh. Cảm giác ấm áp run rẩy ấy khiến cả hai đều biết, họ đã đi quá xa rồi.

    Suốt ba tháng liền, đêm nào cũng vậy — ba tiếng đồng hồ, không thiếu một hôm.
    Ông Thắng bắt đầu sinh nghi.
    Một tối, ông bảo quản gia:

    “Bà ấy đi đâu mà tối nào cũng phải ra ngoài ba tiếng? Mày xem GPS của xe đi.”

    Nhưng lạ thay, tín hiệu định vị toàn bộ bị xóa sạch.
    Ông nghi ngờ Khải, nhưng vẫn giả vờ bình thản.

    Tối hôm ấy, ông thuê người lái xe khác bám theo từ xa.
    Đến khi chiếc xe Mercedes của vợ dừng lại giữa một khu đất trống sát biển, ông lạnh người thấy… vợ mình bước ra, cùng gã tài xế, tay trong tay.

    Ông run rẩy, rút điện thoại định chụp lại — nhưng ngay lúc đó, bà Hương quay đầu.
    Ánh đèn xe rọi lên khuôn mặt bà.
    Bà không hoảng sợ, không thanh minh, chỉ nói một câu khiến ông đứng chết trân:

    “Anh theo dõi tôi à? Còn tưởng anh quên chỗ này rồi.”

    Câu nói ấy như nhát dao xoáy vào tim ông Thắng.
    Chính ở nơi này — 30 năm trước — ông từng đưa người tình đầu tiên của mình ra biển, rồi bỏ rơi cô ta khi cô mang thai.
    Và giờ, ông mới sực hiểu: người phụ nữ ấy… chính là bà Hương – người ông cưới, mà không bao giờ nhận ra quá khứ của cô.

    Còn Khải – gã tài xế trẻ – không hề biết rằng bà Hương đưa anh đến đây không phải để yêu, mà để “thay thế ký ức”, để nhìn thấy trong anh bóng dáng người đàn ông đã phản bội mình năm xưa.

    Đêm đó, giữa tiếng gió biển rít lên từng cơn,
    ông Thắng chỉ đứng lặng nhìn hai người họ,
    nước mắt tràn ra – không rõ vì đau, hay vì lần đầu tiên trong đời, ông hiểu thế nào là sự trả thù im lặng của một người đàn bà từng bị tổn thương đến tận cùng.

  • Cộng 3 số cuối điện thoại của bạn lại nếu ra số này: Chúc mừng chủ nhân c.ả đ.ời chẳng lo thi ếu tiền

    Cộng 3 số cuối điện thoại của bạn lại nếu ra số này: Chúc mừng chủ nhân c.ả đ.ời chẳng lo thi ếu tiền

    Trước tiên giải nghĩa phiên âm theo Hán Việt

    Trong phong thủy và nhân số học thì mỗi một con số đều tượng trưng cho một ý nghĩa nhất định. Có những con số mang lại may mắn, có những co số sẽ mang lại điều không như ý muốn cho bạn. Cụ thể trong Hán Việt, các con số có cách phát âm được giải nghĩa như sau:

    0 – Không có gì, bình thường

    1 – Nhất

    2 – Nhị

    3 – Tam

    4 – Tứ

    5 – Sinh

    6 – Lộc

    7 – Thất

    t8 – Phát / Bát

    9 – Cửu

    Cách tính ý nghĩa số điện thoại

    Nếu số điện thoại của bạn có 3 số cuối là 789: Khi cộng lại sẽ là 7+8+9=24=2+4=6. Nếu ra con số 6 thì đó là số điện thoại may mắn.

    Ý nghĩa số 0 trong phong thủy: Theo phong thủy, số 0 tượng trưng cho sự bắt đầu, một sự khởi đầu mới đầy hi vọng. Chúng ta vẫn thường nghe từ “bắt đầu với con số 0” thể hiện sự khởi đầu với hai bàn tay trắng. Tuy nhiên, bạn không nên nản chí bởi “Vạn sự khởi đầu nan”, từ từ chúng ta sẽ tích lũy thành quả dù ban đầu chưa có gì.

    Ý nghĩa số 1 trong phong thủy: Trong tự nhiên con số 1 chính là con số khá đặc biệt. Số 1 được xem là con số căn bản cho mọi sự biến hóa, mang lại những điều mới mẻ, tốt đẹp hơn và tràn đầy sức sống, hi vọng. Những người có số đuôi điện thoại cộng lại bằng con số 1 thể hiện cho việc sẽ phát triển giàu mạnh, tương lai có thể làm lãnh đạo.

    3 so cuoi dien thoai cong lai r a so nay chuc mung gia chu giau co phat tai

    Ý nghĩa số 2 trong phong thủy: Trong thần số học thì con số 2 không chỉ là con số thông thường, số 2 còn đại diện cho 1 cặp đôi, thể hiện sự hạnh phúc, viên mãn, tròn đầy, song hỷ. Ngoài ra, số 2 còn tượng trưng cho sự cân bằng âm dương, đồng thời còn thể hiện sự bền vững, lâu dài.

    Số 3 ý nghĩa là gì trong phong thủy: Trong phong thủy và thần số học thì con số 3 có khá nhiều tranh cãi và những quan niệm khác nhau về ý nghĩa của con số 3. Ngoài thể hiện sự vững chắc, số 3 còn mang ý nghĩa phát tài.

    Số 4 ý nghĩa là gì trong phong thủy: Chúng ta thường thấy người phương Đông không thích số 4, bởi con số này có cách đọc trong âm Hán Tự là Tứ – nếu đọc lệch đi một chút là Tử (đồng nghĩa với cái chết). Bởi vậy, con số này không mang lại may mắn nhiều người kiêng kỵ.

    y nghia 3 so cuoi dien dien thoai

    Số 5 ý nghĩa là gì trong phong thủy: Dựa theo phong thủy, con số 5 khá bí ẩn, một phần nào đó thể hiện bản sắc của thuyết Ngũ hành gồm có Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ. Đồng thời trong Ngũ phương: Đông – Tây – Nam – Bắc – Trung tâm. Những người có tổng 3 số cuối điện thoại là 5 thường có cuộc sống khá ổn định.

    Số 6 ý nghĩa là gì trong phong thủy: Trong tự nhiên rất nhiều người biết nhưng số 6 là con số mang đến nhiều tài lộc và may mắn, thể hiện sự tốt lành, thuận lợi. Số 6 đại diện cho những điều lộc, những cái lợi trong cuộc sống. Bên cạnh đó thì con số 6 còn là gấp đôi của số 3, đồng nghĩa với gấp đôi điềm lành. Những người có tổng 3 số cuối điện thoại là 6 thật sự đáng chúc mừng.

    Số 7 ý nghĩa là gì trong phong thủy: Theo tiếng Hán Việt thì số 7 đọc là Thất, có thể coi là thất bát, thất bại, nên nhiều người cũng không thích số 7 tương tự số 4. Nên khi cộng lại 3 số cuối điện thoại của bạn là số 7 thì cũng nên cẩn thận đôi chút. Tuy nhiên theo tín ngưỡng đạo Phật, số 7 lại là con số vô cùng quyền năng, hội tụ cả dương khí và âm khí trong trời đất. Vì vậy, bạn cũng không nên quá lo lắng.

    Ý nghĩa số 8 trong phong thủy: Trong phong thủy, những người có số đại điện cho là số 8 mang ý nghĩa phát tài, thịnh vượng, phát triển. Số 8 thường được kết hợp với số 6 với ý nghĩa lộc phát. Có thể nói là cặp số này rất được những thương gia, doanh nhân ưa chuộng, tìm kiếm. Bởi vậy, nếu cộng lại 3 số cuối của số điện thoại là 8 thì chắc chắn bạn cần phải ăn mừng.

    Ý nghĩa số 9 trong phong thủy: Chúng ta vẫn thường nghe về những truyền thuyết dân gian, trong đó con số 9 được xem là đạt đến độ hoàn hảo cao nhất, chẳng hạn Voi 9 ngà, Gà 9 cựa, Ngựa 9 hồng mao. Như thế, số 9 tượng trưng cho sức mạnh và quyền uy. Bởi vậy khi 3 số cuối điện thoại của bạn cộng lại bằng số 9 thì hãy vững niềm tin ở tương lai nhất định bạn sẽ thành công.

    Nguồn: https://www.giaitri.thoibaovhnt.com.vn/cong-3-so-cuoi-dien-thoai-cua-ban-lai-neu-ra-so-nay-chuc-mung-chu-nhan-ca-doi-chang-lo-thieu-tien-743800.html

  • Thưa mẹ chồng …con xin tr,ả chồng con lại cho mẹ!

    Thưa mẹ chồng …con xin tr,ả chồng con lại cho mẹ!

    Thưa mẹ chồng cũ…con xin trả chồng con lại cho mẹ!

    “Con gái dạy mầm non thì biết gì mà lo toan nhà cửa? Lương tháng chưa bằng tiền tôi đi chợ! Mặt thì lúc nào cũng cúi gằm, làm sao làm chủ được gia đình này?” – tiếng mẹ chồng tương lai vang lên rõ mồn một sau tấm rèm nhà trai, khi tôi vừa bước vào với bó hoa cưới trên tay. Tôi đứng sững.

    Phía trong, bà vẫn tiếp tục:

    “Tôi nói trước nhé, nó mà về đây làm dâu, tôi h//à//n//h cho khỏi ng/ó/c đầu lên được. Cưới gì mà chẳng có nổi mâm lễ cho ra h/ồ/n. Mẹ nó nhìn cũng không ra dáng trưởng giả, chắc bố mẹ cũng chỉ là công chức té/p riu…”

    Tôi s/iết chặt bó hoa trong tay, móng tay bấm vào lòng bàn đến bật m/á/u. Phía bên kia, người mà tôi sắp gọi là chồng… im lặng.

    Không một lời bảo vệ. Không một cái nắm tay. Anh chỉ khẽ cúi đầu, lặng lẽ đứng giữa mẹ và tôi — như hàng ngàn lần trước.

    Tôi quay bước.

    Tiếng xì xào bên ngoài bắt đầu vang lên khi tôi đi qua dãy bàn tiệc cưới. Cả họ nhà trai nhao nhao vì… xe nhà tôi vừa đỗ trước cửa. Ba chiếc Mercedes đen bóng, logo nhà hàng Hùng – Giang nổi bật sau kính. Ai cũng biết cái tên ấy: chuỗi nhà hàng nổi tiếng Hà Nội, chuyên phục vụ giới doanh nhân và chính khách.

    Mẹ tôi bước xuống xe, lộng lẫy nhưng điềm tĩnh. Bố tôi theo sau, tay cầm một hộp quà lớn: “Xin lỗi, nhưng nhà gái hôm nay có quà cưới.” – Mẹ tôi cười nhẹ, đặt xuống bàn một xấp phong bì dày cộp, hộp trang sức và 5 cuốn sổ đỏ tên tôi. “Coi như của hồi môn… nhưng thôi, trả về cho con gái tôi luôn.”

    Một tiếng ồ lớn vang lên. Mẹ chồng tương lai tái mặt. Chị em họ hàng bên nhà trai sững sờ. Người thì thầm: “30 cây vàng đó… trời đất ơi…”…Bà lập tức hối hận và bắt đầu hồ hởi với tôi…nhưng tôi quyết định rồi không thể sống mãi thế này..

    Tôi cúi người, đặt bó hoa cưới xuống bàn. Những cánh hồng đỏ thắm rơi lả tả trên nền gạch trắng, như máu tim tôi rơi xuống. Tôi nói chậm, rõ từng chữ:

    “Thưa mẹ chồng cũ… con xin trả chồng con lại cho mẹ.”

    Không gian bỗng lặng như tờ. Tiếng nhạc cưới bỗng tắt lịm giữa chừng, tiếng thìa rơi xuống chén nghe rõ mồn một. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt – người mà chỉ vài phút nữa thôi đáng ra sẽ là chồng tôi – đôi mắt anh ngỡ ngàng, bàn tay khẽ run, nhưng vẫn… không chìa ra nắm lấy tôi.

    Tôi mỉm cười, nụ cười mà chính tôi cũng không ngờ mình có thể bình thản đến thế:
    “Con cảm ơn vì cuối cùng hôm nay, con đã nhìn rõ mọi điều. Hóa ra, người ta có thể yêu, nhưng không thể sống trọn đời với người không dám bảo vệ mình.”

    Tôi quay sang mẹ anh – bà vẫn đứng đó, mặt cắt không còn giọt máu.
    “Con chúc mẹ giữ được người con trai mà mẹ yêu thương nhất. Còn con, con xin phép mang theo lòng tự trọng của mình về.”

    Nói rồi, tôi tháo nhẹ chiếc nhẫn cưới còn chưa kịp đeo, đặt lên bó hoa, bước ra khỏi rạp trong tiếng xì xào, thảng thốt. Mẹ tôi bước lại, nắm tay tôi thật chặt, chỉ nói một câu:
    “Con đã lớn rồi, mẹ tự hào.”

    Ba chiếc xe lại khởi động, ánh đèn phản chiếu lên gương mặt tôi – ướt nhòe nhưng sáng lấp lánh.

    Sau này, người ta kể lại rằng, chỉ nửa năm sau, nhà hàng của tôi mở thêm hai chi nhánh mới. Tôi xuất hiện trên truyền hình, trong chương trình “Phụ nữ khởi nghiệp”, với danh xưng Giám đốc điều hành hệ thống Hùng – Giang.

    Còn người đàn ông năm xưa – anh vẫn sống cạnh mẹ mình, trong căn nhà rộng nhưng lặng như tờ. Người ta bảo, đêm nào anh cũng mở chiếc hộp đựng bó hoa khô… thứ tôi để lại hôm ấy.

    Còn tôi – mỗi lần nhìn thấy một cô dâu cười rạng rỡ bước lên xe hoa, tôi chỉ khẽ mỉm cười:
    “Không phải ai cũng cần được gả đi. Có những người sinh ra là để bước tiếp – một mình, nhưng ngẩng cao đầu.”

  • Cậu sinh viên ngh;èo đưa bà cụ ng;ất ngoài đường vào viện, không ng;ờ 3 tiếng sau, cuộc đời cậu hoàn toàn thay đổi

    Cậu sinh viên ngh;èo đưa bà cụ ng;ất ngoài đường vào viện, không ng;ờ 3 tiếng sau, cuộc đời cậu hoàn toàn thay đổi

    Người Lạ Trên Vỉa Hè
    Trời Hà Nội cuối thu se lạnh, những chiếc lá vàng rơi lác đác trên vỉa hè phố Trần Xuân Soạn. Minh – sinh viên năm ba Đại học Dược – đang vội vã đạp xe về phòng trọ sau ca làm thêm ở hiệu thuốc. Chiếc áo khoác cũ không đủ ấm, nhưng cậu vẫn cười, vì hôm nay được chủ tiệm thưởng thêm 50 nghìn.
    Đang rẽ vào ngã tư, Minh bỗng thấy một đám đông tụ lại. Giữa vỉa hè, một bà cụ khoảng 70 tuổi nằm bất động, đầu tóc bạc trắng, tay run rẩy. Một vài người đứng quanh, có người gọi điện, có người chỉ trỏ:
    — “Lại chiêu trò lừa đảo đấy mà, đừng có dại mà đụng vào.”
    — “Hôm trước tôi thấy bà này ở phố Huế cũng ngất, ai đưa đi viện xong mất ví luôn.”
    Minh dừng xe, nhìn bà cụ. Gương mặt bà tái nhợt, môi tím lại. Cậu không nghĩ ngợi nhiều, vội chạy đến, quỳ xuống kiểm tra mạch. Yếu. Rất yếu.
    — “Bác ơi, bác nghe cháu nói không?” – Minh lay nhẹ.
    Không phản hồi.
    — “Ai đó gọi cấp cứu giúp em với!” – Minh hô lớn.
    Một người đàn ông trung niên lắc đầu:
    — “Cậu mà đưa đi là rắc rối đấy. Người ta lừa đấy.”
    Minh cắn môi, rồi bế bà cụ lên xe, đạp thẳng đến Bệnh viện Bạch Mai.

    Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
    Tại phòng cấp cứu, bác sĩ xác định bà cụ bị tụt huyết áp nặng, nếu chậm vài phút có thể nguy hiểm đến tính mạng. Minh ngồi chờ ngoài hành lang, lo lắng. Cậu không có tiền, chỉ còn vài trăm nghìn trong ví, nhưng vẫn ký giấy cam kết thanh toán viện phí.
    Khoảng một tiếng sau, bác sĩ ra thông báo: bà cụ đã tỉnh.
    Minh bước vào phòng bệnh. Bà cụ nhìn cậu, ánh mắt lờ mờ nhưng ấm áp:
    — “Cháu… là người đưa bà vào viện?”
    — “Dạ vâng. Cháu tên Minh, sinh viên Dược.”
    Bà cụ nắm tay Minh, giọng run run:
    — “Cảm ơn cháu. Nếu không có cháu, bà đã…”
    Minh cười nhẹ:
    — “Không có gì đâu ạ. Cháu chỉ làm điều cần làm.”
    Bà cụ nhìn cậu thật lâu, rồi hỏi:
    — “Cháu có vội không? Ngồi lại nói chuyện với bà một chút nhé.”

    Bí Mật Sau Tấm Lòng
    Qua câu chuyện, Minh biết bà tên là Nguyễn Thị An, sống một mình trong căn biệt thự cổ ở phố Phan Đình Phùng. Bà từng là giảng viên Đại học Y, chồng mất sớm, con trai duy nhất định cư ở nước ngoài. Hôm nay bà đi bộ ra hiệu thuốc thì bị ngất.
    — “Bà già rồi, không ai chăm sóc. Người ta nhìn bà như gánh nặng.” – bà thở dài.
    Minh lặng người. Cậu cũng từng thấy mẹ mình bị người ta khinh vì nghèo.
    — “Cháu không nghĩ vậy đâu. Bà là người tốt.”
    Bà cụ mỉm cười, ánh mắt sáng lên:
    — “Cháu có thể đến thăm bà không? Bà muốn mời cháu ăn cơm.”
    Minh gật đầu. Từ hôm đó, cậu thường ghé nhà bà An mỗi cuối tuần. Bà nấu ăn, kể chuyện, dạy Minh những kiến thức y học quý giá. Căn nhà cổ trở thành nơi Minh tìm thấy sự ấm áp, như có một người bà thứ hai.

    Bước Ngoặt Cuộc Đời
    Một ngày, bà An gọi Minh đến, đưa cho cậu một phong bì:
    — “Bà có một đề nghị. Cháu có muốn sang Đức học không?”
    Minh sững sờ:
    — “Bà nói gì ạ?”
    — “Bà có một suất học bổng tại Đại học Heidelberg – nơi bà từng giảng dạy. Bà muốn trao cho cháu.”
    Minh không tin vào tai mình. Cậu nghèo, chưa từng nghĩ đến việc ra nước ngoài.
    — “Nhưng… cháu không có tiền, không có tiếng Anh tốt…”
    — “Bà sẽ giúp cháu. Cháu có tâm, có tài, bà tin cháu sẽ thành công.”
    Minh xúc động, nước mắt rơi. Cậu ôm bà, như ôm lấy cả một giấc mơ.

    Những tháng ngày xa xứ
    Minh sang Đức, ban đầu chật vật với ngôn ngữ, văn hóa, nỗi nhớ nhà. Nhưng cậu kiên trì, học ngày học đêm, làm thêm ở phòng thí nghiệm. Bà An thường gọi điện động viên, gửi sách, gửi thuốc bổ. Minh dần trở thành sinh viên xuất sắc, được mời tham gia nhóm nghiên cứu về dược lý sinh học.
    Ba năm sau, Minh bảo vệ luận án tiến sĩ với đề tài về thuốc điều trị ung thư từ thảo dược Việt Nam. Cậu được mời phát biểu tại hội nghị Dược quốc tế ở Berlin.
    — “Điều gì đã đưa anh đến đây?” – phóng viên hỏi.
    Minh mỉm cười:
    — “Một bà cụ trên vỉa hè Hà Nội. Người mà ai cũng nghĩ là lừa đảo. Nhưng bà đã cho tôi cả một cuộc đời mới.”
    5. Trở về
    Minh trở về Việt Nam, mở một trung tâm nghiên cứu Dược miễn phí cho sinh viên nghèo. Cậu đến các vùng quê, tìm cây thuốc, hướng dẫn bà con cách sử dụng. Trên tường trung tâm treo bức ảnh bà An, với dòng chữ:
    “Một hành động tử tế có thể thay đổi cả số phận.”

    Bà An mất một năm sau đó, trong giấc ngủ yên bình. Minh đứng bên mộ bà, lặng lẽ đặt bó hoa cúc trắng.
    — “Cháu sẽ sống xứng đáng với niềm tin của bà.”

  • Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền các con biếu nhưng mở ra tôi sữngsờ

    Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền các con biếu nhưng mở ra tôi sữngsờ

    Tôi là một người mẹ, một người bà như bao người phụ nữ khác. Đã bước sang tuổi ngoài 60, lẽ ra cái tuổi này tôi nên được nghỉ ngơi, thảnh thơi bên chén trà nóng, ngồi sân sau ngắm cây cối, thỉnh thoảng ghé chợ, gặp mấy bà bạn già chuyện trò sớm hôm. Nhưng suốt 8 năm qua, tôi đã rời quê, lên thành phố sống cùng vợ chồng con gái để chăm cháu ngoại.

    8 năm, tưởng chừng là một khoảng thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng với tôi là cả một đoạn đời.

    Hôm đó, tôi đang lau dọn nhà cửa thì nhận được cuộc gọi của con gái, giọng nó run run:

    – Mẹ ơi, con với chồng đi làm suốt, không có ai đón Nấm, cơm nước cũng chẳng kịp lo. Mẹ lên với tụi con một thời gian được không?

    Ở đầu dây bên kia, tôi còn nghe tiếng con bé Nấm lí nhí:

    – Bà ngoại ơi, bà ngoại lên ở với con nha…

    Tôi buông chiếc khăn lau đang cầm trên tay, nước mắt ứa ra. Trong lòng tôi lúc ấy không nghĩ gì nhiều, chỉ biết phải đi, phải lên với tụi nó. Vội vã thu xếp, tôi để di ảnh chồng vào đáy vali, bắt chuyến xe sớm nhất lên thành phố. Tôi nghĩ, lên vài tháng giúp tụi nó ổn định rồi về. Nhưng cuối cùng, tôi ở lại… tròn 8 năm.
    Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền nhưng mở ra tôi sững sờ - 1
    Nhận cuộc gọi của con gái, tôi vội vã thu xếp hành lý lên thành phố. (Ảnh minh họa)

    Từ hôm đến đó tới giờ, tôi chưa từng có một hôm ngủ nướng hay nghỉ ngơi đúng nghĩa. Mỗi ngày trời còn chưa kịp sáng, tôi đã lọ mọ dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, chuẩn bị cặp sách cho cháu, rồi gọi hai vợ chồng nó dậy đi làm. Đưa cháu đến trường xong lại về nhà lau nhà, giặt giũ, dọn dẹp. Mỗi bữa cơm luôn đủ canh đủ món, vì tôi biết đứa con gái tôi bận rộn, con rể cũng vậy, tôi không muốn tụi nó về nhà mà còn phải lo nghĩ thêm.

    Tôi từng nghĩ, mình là người ngoài, sống nhờ nhà con cái thì nên biết điều, làm gì cũng phải chu toàn. Tôi chẳng nề hà chuyện gì. Đến khi Nấm vào lớp một, tôi kiêm luôn việc kèm bài cho nó. Tôi học chưa cao, nhiều bài toán tôi không hiểu nổi, nhưng tôi vẫn lân la hỏi hàng xóm có người làm giáo viên, ghi chú lại rồi tối về chỉ cháu học.

    Có hôm Nấm sốt cao, cả hai vợ chồng nó đều đi công tác xa. Tôi cõng cháu vào viện trong đêm, ngồi bên giường suốt cả đêm không chợp mắt, lau người, canh nhiệt độ từng giờ. Cháu hạ sốt lúc gần sáng, còn tôi thì ngủ gục bên mép giường, tay vẫn cầm chiếc khăn còn ướt.

    Nhiều lúc về khuya, lưng đau buốt, nằm trằn trọc không ngủ được, tôi ngồi ở ban công nhìn ánh đèn đường, nhớ cái sân nhỏ quê nhà, nhớ cây ổi đầu hè, nhớ tiếng gà gáy mỗi sáng. Nhưng rồi tôi lại quay vào, tiếp tục quay cuồng với đống công việc không tên.

    Nói không buồn thì là nói dối. Tôi thấy tủi thân lắm. Có lần sinh nhật tôi, tôi tự tay nấu cơm rồi lặng lẽ ngồi ăn một mình. Vợ chồng nó chỉ nói đúng một câu:

    – Mẹ sinh nhật vui vẻ nha.

    Nói xong, chúng nó tiếp tục ngồi ôm máy tính làm báo cáo. Tôi cười gượng, quay đi giấu nước mắt.

    Nhưng tôi không than vãn. Tôi hiểu tụi nó bận, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng. Tôi chỉ mong một ngày nào đó khi cháu lớn hơn, tôi có thể trở về quê, sống nốt những năm tháng tuổi già bên ký ức.
    Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền nhưng mở ra tôi sững sờ - 2
    Sống cùng vợ chồng con gái, nhiều khi tôi thấy tủi thân lắm. (Ảnh minh họa)

    Rồi ngày ấy cũng đến. Hè năm nay, con bé Nấm đậu vào trường nội trú trong thành phố. Ngày đưa cháu nhập học, nhìn nó vui vẻ xách balo chạy vào trường, tôi bỗng thấy lòng mình trống rỗng.

    Tối hôm đó, tôi gom hết can đảm nói với vợ chồng con gái:

    – Mẹ nghĩ mẹ nên về quê rồi. Nấm ở nội trú, mẹ ở đây cũng không còn việc gì nhiều…

    Con gái nhìn tôi, sửng sốt rồi đỏ mắt:

    – Mẹ đi rồi, nhà này ai lo? Nhưng mẹ đã quyết rồi thì con không giữ…

    Sáng sớm hôm sau, tôi chuẩn bị hành lý. Cháu gái ôm chân tôi khóc:

    – Bà ngoại đừng đi, con cuối tuần về thăm bà ngoại nha.

    Tôi dỗ cháu, hứa sẽ trồng cà chua ở quê chờ nó về hái. Trước giờ xe chạy, con rể tôi vội vàng đến, dúi vào tay tôi một chiếc túi vải cũ, nói nhỏ:

    – Mẹ ơi, đây là chút tấm lòng tụi con, mẹ hãy giữ lấy nhé.

    Tôi cầm túi, trong lòng nghĩ chắc là ít tiền để tôi tiêu dọc đường hay mang về quê. 8 năm chăm cháu, lo nhà cửa, nếu là giúp việc ngoài, người ta cũng được trả lương. Tôi không đòi hỏi, nhưng tôi nghĩ ít nhiều nó cũng là sự ghi nhận.

    5 tiếng ngồi xe khách, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, đến tối tôi mới có thời gian mở chiếc túi con rể đưa. Nào ngờ bên trong không có tiền, chỉ là một túi giấy nhỏ, đầy những mảnh giấy con, thiệp nhỏ, ghi chằng chịt chữ.

    Tôi run run cầm tờ đầu tiên lên đọc. Là nét chữ của cháu gái tôi: “Bà ngoại ơi, sườn xào chua ngọt của bà ngoại là ngon nhất thế giới!”. Tờ tiếp theo là của con gái tôi: “Mẹ, năm ngoái mẹ bệnh mà vẫn dậy nấu sáng cho tụi con. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm”. Rồi là thư của con rể: “Mẹ, lần nào con đi công tác, mẹ đều bỏ thuốc say xe vào túi cho con. Con biết hết. Mẹ là người giữ mái ấm này nguyên vẹn…”

    Tôi khóc, nước mắt rơi ướt đẫm những mảnh giấy. Bao nhiêu tủi thân, vất vả, hy sinh… phút chốc tan biến. Thì ra, tôi không bị lãng quên. Tôi không vô hình. Mỗi khoảnh khắc tôi tưởng như lặng lẽ, không ai nhớ đến… chúng đều đã ghi nhớ bằng cả trái tim.

    Từ hôm về quê đến giờ, mỗi sáng tôi đều mang túi giấy ấy ra đọc. Tôi trồng cà chua ngoài sân, tưới nước, bắt sâu, chờ ngày Nấm về hái. Mỗi lần mở túi, tôi lại thấy mình đang ở trong căn bếp nhỏ nơi thành phố, nấu nướng, nghe cháu gái cười, nghe tiếng con gọi: “Mẹ ơi, cơm ngon quá!”

    Tôi chợt hiểu, có những tình yêu không cần phô trương, không cần đong đếm bằng tiền. Nó nằm trong bát cơm nóng, lời hỏi han nhỏ nhẹ và trong những mảnh giấy không màu mè nhưng chứa đựng cả tấm lòng.

    Chiếc túi nhỏ ấy là món quà lớn nhất đời tôi. Là sự công nhận, là yêu thương, là hồi đáp cho 8năm tôi lặng thầm bên con cháu.

  • Mừng cưới bạn thân 5 triệu, tôi sững sờ khi mở phong bì bạn mừng sau 2 năm

    Mừng cưới bạn thân 5 triệu, tôi sững sờ khi mở phong bì bạn mừng sau 2 năm

    Tôi tên Linh, còn Mai là bạn thân của tôi suốt từ những năm đại học. Mười năm qua, chúng tôi đã cùng đi qua nhiều chặng đường — những ngày cuối tháng ăn mì gói, những lần chia nhau tiền xăng để đi học, và cả những đêm ngồi tâm sự đến sáng chỉ vì… cùng thất tình.

    Năm 2023, Mai báo tin cưới. Hôm đó tôi đang tất bật với công việc, nhưng vẫn thu xếp bay về quê cô, mang theo phong bì 5 triệu đồng – gần bằng một tháng lương. Mai nhận, mắt đỏ hoe:

    “Tao biết mày chưa dư dả gì, nhưng vẫn làm tao xúc động lắm, Linh à.”
    “Bạn thân mà, đừng nói chuyện tiền bạc.” – tôi cười, ôm lấy cô.

    Sau đám cưới, Mai theo chồng sang Canada định cư. Cuộc sống cuốn trôi, chúng tôi ít liên lạc hơn, chỉ gửi vài lời chúc mỗi dịp sinh nhật. Tôi từng nghĩ, tình bạn ấy dần phai như cốc trà nguội trên bàn, không ai còn kịp hâm nóng lại.

    Rồi đến lượt tôi cưới. Tôi gửi thiệp cho Mai qua mạng, nghĩ đơn giản cô sẽ chúc mừng đôi câu, có khi gửi món quà tượng trưng là cùng.

    Nhưng trong ngày cưới, giữa tiếng nhạc và ánh đèn, MC bỗng đọc vang:

    “Xin mời cô dâu Linh đón nhận món quà đặc biệt từ người bạn thân – cô Mai!”

    Tôi quay lại, chết lặng.
    Mai đang bước vào, dáng nhỏ nhắn, gương mặt rạng rỡ sau mấy năm xa cách. Cô tiến đến, cẩn thận đeo lên cổ tôi một sợi dây chuyền bạc sáng lấp lánh.

    “Tao không thể bỏ lỡ ngày vui của mày được,” – Mai nói khẽ.
    “Mày… về mà không báo tao biết hả?”
    “Tao muốn tạo bất ngờ.” – cô cười.

    Cả hội trường vỗ tay. Tôi vừa mừng, vừa nghẹn. Sau tiệc, Mai bận việc gia đình nên rời đi sớm. Tôi chỉ kịp cảm ơn qua loa.

    Tối đó, khi bóc phong bì, đến cái của Mai, tay tôi run lên.
    Bên trong là 10 triệu đồng – gấp đôi số tiền năm xưa.

    Tôi nhắn ngay:

    “Mai ơi, sao mày mừng tao nhiều vậy? Tao ngại lắm.”

    Vài phút sau, cô trả lời:

    “Ngày tao cưới, mày mới đi làm, lương chưa cao mà vẫn mừng tao 5 triệu. Tao cảm động lắm.

    Giờ đến lượt mày, tao chỉ muốn chúc phúc bằng tất cả tấm lòng. Món quà này nhỏ thôi, nhưng là lời hứa — chuyến du lịch mà hai đứa từng hẹn, tao muốn cùng mày thực hiện sớm nhất có thể.”

    Tôi đọc xong, bỗng thấy mắt cay cay.
    Hóa ra, tình bạn không cần nói quá nhiều, không cần gặp nhau thường xuyên. Chỉ cần trong lòng vẫn còn nhau, vẫn nhớ những điều nhỏ nhất — là đủ.

    Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, sợi dây chuyền Mai tặng lấp lánh dưới ánh đèn, như chính thứ tình cảm ấm áp cô đã mang từ bên kia nửa vòng trái đất về trao cho tôi.

  • Có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục ngh;i ng;ờ, vẫn sẽ kể cho hàng xóm nghe rằng “thằng rể tao có gì đó mờám lắm”

    Tôi năm nay đã ngoài năm mươi, người ta vẫn bảo phụ nữ ở tuổi này thường hay đa nghi, hay suy nghĩ linh tinh. Nhưng tôi nghĩ, không phải đa nghi đâu — chỉ là khi đã làm mẹ, trong lòng luôn có một thứ bản năng muốn bảo vệ con mình, dù đôi khi cái “bản năng” ấy lại đẩy mình vào những suy nghĩ rất tệ.

    Tôi có mỗi đứa con gái. Lấy chồng cách đây hai năm, giờ vừa sinh bé đầu lòng. Đứa nhỏ mới chào đời, yếu ớt, lại sinh mổ, con bé đau đớn, gầy rộc cả người. Chồng nó – thằng Phúc – là người thành phố, làm nhân viên kỹ thuật trong công ty máy tính, hiền lành, lễ phép, trước giờ tôi cũng quý. Nhưng kể từ ngày tôi lên ở cùng hai đứa để chăm con gái mới sinh, tôi bắt đầu nhận ra vài điều… lạ.

    Đêm đầu tiên, khoảng mười một giờ, khi tôi vừa cho cháu bú xong, định xuống bếp lấy nước thì nghe tiếng cửa mở khẽ. Tiếng dép đàn ông bước rất nhẹ, rồi khép lại. Tôi ngó ra, chỉ thấy ánh đèn đường hắt qua khe rèm, bóng một người đi nhanh ra ngõ.
    Tôi nghĩ chắc nó ra ngoài nghe điện thoại. Nhưng đến hơn nửa tiếng sau mới quay về. Lúc đó, tôi không để tâm.

    Nhưng điều lạ là đêm nào cũng vậy.

    Ngày thứ hai, rồi thứ ba, đúng tầm đó, cửa lại mở. Lần này tôi chú ý hơn. Nó bước thật nhẹ, dường như cố không để ai nghe thấy.
    Tôi nằm im, tim đập nhẹ, cảm giác khó tả — một sự bất an dâng lên trong lòng.
    “Giờ này đi đâu? Có công việc gì cần ra ngoài lúc nửa đêm đâu chứ?”

    Tôi tự nhủ, chắc đi đổ rác. Nhưng rác thì ai đổ đến mấy chục phút?

    Sáng hôm sau, tôi thử hỏi khéo:
    – Đêm qua con thức muộn hả Phúc?
    Nó cười cười, gãi đầu:
    – Dạ, con ra ngoài nghe điện thoại tí, bạn con ở ca đêm, hỏi chút công việc.
    Giọng nó bình thản, tự nhiên. Nhưng chính cái “tự nhiên quá mức” ấy khiến tôi càng thấy… lấn cấn.

    Ngày hôm sau nữa, tôi để ý điện thoại của nó. Cứ tối tối, tin nhắn đến, nó liền tắt màn hình. Có khi còn ra ngoài ban công nghe gọi, giọng nói nhỏ, ngắt quãng.
    Tôi không cố ý dòm ngó, nhưng trong nhà nhỏ, tiếng động gì cũng lọt vào tai.
    Đến hôm thứ năm, tôi bắt đầu mất ngủ.

    Con gái tôi thì vẫn yếu, nhiều khi vừa cho con bú xong là thiếp đi. Thấy tôi cứ thẫn thờ, nó hỏi:
    – Mẹ mệt hả?
    Tôi cười trừ:
    – Không, mẹ chỉ hơi lo thôi.
    – Lo gì mà lo?
    – Không có gì đâu, con nghỉ đi.

    Nhưng lòng tôi chẳng yên. Tôi không muốn con gái bị tổn thương. Nếu thật sự có chuyện… tôi thà nói thật, còn hơn để nó sống trong ảo tưởng.

    Đêm hôm đó, khi đồng hồ chỉ 11 giờ, tôi quyết định theo dõi.

    Tôi đợi tiếng cửa mở, rồi nhẹ nhàng khoác áo len, trùm khăn, mở cổng sau đi ra. Đêm tháng mười, gió se lạnh, cả khu yên tĩnh chỉ còn tiếng chó sủa xa xa. Tôi men theo lối bên hông, thấy bóng Phúc lững thững đi ra đầu ngõ, rồi rẽ phải.
    Tay nó đút túi, dáng hơi cúi, bước nhanh.
    Tôi giữ khoảng cách, sợ bị phát hiện. Càng đi, tim tôi càng đập mạnh.

    Đường phố về khuya vắng ngắt, đèn vàng loang lổ. Nó đi khoảng vài trăm mét thì dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi vẫn mở. Tôi nấp sau gốc cây gần đó.
    Nó bước vào trong, lấy vài món gì đó bỏ vào giỏ.
    Tôi nheo mắt nhìn, chỉ thấy loáng thoáng hộp sữa, mấy gói bánh, vài trái chuối.
    Tôi hoang mang: “Không lẽ… nó mua đồ ăn đêm cho con bé kia?”
    Rồi tôi lại tự mắng mình: “Bà già rồi, sao nghĩ lung tung thế.” Nhưng lý trí chẳng thắng nổi trí tưởng tượng.

    Một lúc sau, nó ra ngoài, trên tay cầm túi giấy, ngồi xuống ghế đá ngay trước cửa hàng. Tôi nín thở, nấp kỹ hơn.
    Nó lấy điện thoại ra, mở màn hình. Ánh sáng hắt lên gương mặt mệt mỏi.
    Rồi tôi thấy nó gõ gì đó trong phần “Ghi chú”.
    Tôi lặng người khi đọc được vài dòng chữ to hiện rõ:

    “Đêm nay mua thêm sữa nóng cho vợ, hy vọng cô ấy ăn được chút, mai có sữa cho con.”

    “Mẹ thức giấc chắc sẽ lo, thôi mai tính. Chỉ cần hai mẹ con khỏe là được.”

    Tôi đứng chết lặng sau gốc cây, bàn tay run run.
    Thì ra… nó không hề giấu giếm điều gì.
    Nó chỉ lén đi mua đồ ăn cho vợ, vì sợ làm tôi thức giấc, sợ tôi phải dậy nấu nướng ban đêm.

    Tôi bỗng thấy mắt cay xè. Cảm giác hối hận như đâm vào ngực.
    Mấy ngày qua tôi cứ nghi ngờ, cứ ngờ vực ánh mắt, tiếng bước chân của nó. Tôi còn định chụp hình gửi cho con gái, nếu bắt được “bằng chứng”.
    Thật may là tôi chưa làm điều dại dột ấy.

    Nó ngồi thêm một lát, uống ngụm nước rồi đứng dậy, quay về nhà. Tôi đi trước, vòng lối khác để không bị phát hiện. Về đến nơi, tim vẫn đập thình thịch.
    Tôi nằm xuống, nhìn đứa con gái đang ngủ say bên con nhỏ, nghe tiếng thở yếu ớt của cháu ngoại, tôi thấy nghẹn ở cổ.
    Hóa ra, trong căn nhà này, người đàn ông mà tôi từng nghi ngờ lại là người lặng lẽ yêu thương nhiều nhất.

    Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, giả vờ nấu cháo như thường lệ. Khi Phúc bước ra, vẫn là nụ cười hiền hậu, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
    Tôi đặt tay lên vai nó, nói nhẹ:
    – Đêm qua gió lạnh, con nhớ mặc ấm nha.
    Nó ngạc nhiên, cười:
    – Dạ, mẹ cũng giữ sức nha. Con định lát nữa mua ít yến cho vợ tẩm bổ.
    Tôi gật đầu, quay đi, cố giấu giọt nước mắt vừa chực trào.

    Trưa hôm đó, tôi thấy trên bàn có hộp sữa nóng còn bốc hơi, bên cạnh tờ giấy nhỏ:

    “Mẹ đừng thức khuya nữa nha, để con lo cho vợ. Mẹ ở đây con yên tâm lắm rồi.”

    Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, mà tim tôi ấm lên lạ thường.

    Từ hôm đó trở đi, tôi chẳng còn dòm ngó giờ giấc của nó nữa. Mỗi khi nghe tiếng cửa khẽ mở lúc đêm muộn, tôi chỉ nằm im, mỉm cười.
    Tôi biết, ngoài kia là một người chồng đang lặng lẽ đi mua yêu thương.


     Sau cùng, tôi mới hiểu…

    Đôi khi, trong những điều tưởng như đáng nghi nhất, lại ẩn chứa sự tử tế và hy sinh thầm lặng.
    Chúng ta dễ dàng phán xét khi nhìn từ nỗi sợ của chính mình, mà quên mất rằng — có những người, họ chọn cách yêu bằng sự im lặng, bằng những việc nhỏ đến nỗi chẳng ai để ý.

    Đêm ấy, tôi ngồi nhìn con gái ngủ, bên cạnh là thằng rể đang nhẹ nhàng đặt tấm chăn lên người vợ.
    Ánh đèn vàng phủ xuống khuôn mặt nó, hiền lành, ấm áp.
    Tôi chợt nhớ tới chồng mình — người đàn ông năm xưa cũng từng lặng lẽ đi bộ cả cây số chỉ để mua gói cháo hành cho tôi khi tôi sinh con.
    Hóa ra, tình yêu đôi khi chỉ giản dị vậy thôi: không hoa, không quà, không những lời hứa lãng mạn.
    Chỉ là một người thức giữa đêm, vì muốn người mình thương được ngủ yên.


     Nếu tôi không theo dõi đêm đó…

    Có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục nghi ngờ, vẫn sẽ kể cho hàng xóm nghe rằng “thằng rể tao có gì đó mờ ám lắm”.
    Và có lẽ, tôi đã vô tình làm tổn thương một tấm lòng tử tế.

    Giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn nói:

    “Cảm ơn con, vì đã yêu con gái mẹ bằng cách lặng lẽ mà sâu sắc nhất.”

    Đêm ấy, tiếng cửa mở vẫn vang lên rất khẽ, nhưng trong lòng tôi — là một khoảng bình yên dịu dàng.