Gió bấc cuối năm rít từng cơn qua khe cửa sổ gỗ mục nát, mang theo cái lạnh thấu xương của những ngày cận Tết. Ông Nam ngồi co ro bên bếp lửa, tay mân mê đôi giày da màu đen bóng loáng vừa được shipper giao đến. Đó là quà của cái Lan – con gái duy nhất của ông. Nó lấy chồng xa tít trong Nam, ba năm rồi chưa về ăn Tết. Cuộc sống công nhân khu chế xuất vất vả, ông biết chứ, nên chẳng bao giờ ông đòi hỏi gì. Ấy vậy mà năm nay, nó gửi về cho ông đôi giày da rất đẹp.
Ông Nam thở dài, xỏ chân vào thử. – Rộng quá! – Ông thốt lên, giọng buồn thiu. Chân ông chỉ đi cỡ 40, mà đôi này hẳn 43, cầm lên rất nặng. “Chắc nó bận quá, mua vội nên nhầm size, hoặc là nó quên mất chân bố nó bé thế nào rồi,” ông Nam tự nhủ, cố nén nỗi tủi thân đang dâng lên trong lòng. Ông biết không đi vừa nên chẳng buồn thử giày nữa. Thương con vất vả, ông không nỡ gọi điện trách móc hay đòi đổi. Ông cẩn thận bỏ lại đôi giày được đựng trong túi bóng vào hộp, cất sâu dưới đáy tủ quần áo. Tết này, ông lại đi đôi dép tổ ong cũ vậy.
2 tháng trôi qua. Tết đã hết, xuân đã tàn. Hôm ấy trời nồm ẩm, tủ quần áo của ông bốc mùi mốc. Ông Nam lôi hết đồ đạc ra phơi, và nhìn thấy hộp giày nằm lăn lóc ở góc tủ. Một con chuột nhắt vừa chạy vụt qua, có vẻ nó đã định làm tổ trong đó. Ông mở hộp ra kiểm tra. May quá, giày chưa bị cắn. Nhưng khi cầm chiếc giày bên phải lên, ông thấy nó nặng trịch một cách bất thường. Tò mò, ông thò tay vào sâu bên trong mũi giày. Không có gì. Ông lật ngửa chiếc giày, nạy thử tấm lót đế giày lên. Và rồi, cảnh tượng trước mắt khiến ông Nam bủn rủn chân tay, mặt cắt không còn giọt máu.
Dưới lớp lót giày không phải là cao su hay xốp, mà là những gói nhỏ bọc băng dính đen kịt, được nhét chặt cứng, chèn ép đến mức làm biến dạng cả phom giày bên trong. Đó là lý do đôi giày phải to đến cỡ 43! Ông xem phim hình sự nhiều, người ta vẫn hay vận chuyển h/à/ng c/ấ/m kiểu này. Chẳng lẽ… cái Lan nhà ông bị bọn xấu dụ dỗ? Hay chồng nó ngh/i/ện ng/ập, ép nó gửi thứ này về giấu ở quê? Hay bọn t/ội ph/ạm đã tráo hà/ng của con ông?
Mồ hôi lạnh toát ra như tắm dù trời đang rét. Ông Nam run rẩy đánh rơi chiếc giày xuống đất. “Gói hà//ng” đen sì kia như một con quái vật đang nhe nanh vuốt. Nếu công an mà ập vào bây giờ, ông có mười cái miệng cũng không cãi được. Mà nếu ông im lặng, lỡ con gái ông đang bị đ/e dọ/a tí/nh m/ạng thì sao? Đấu tranh tư tưởng mất 15 phút, hình ảnh đứa con gái ngoan hiền và trách nhiệm của một người công dân lương thiện thôi thúc ông. Ông quyết định phải báo án để cứu con, hoặc ít nhất là để minh oan cho gia đình.
Ông đi tìm số của trưởng công an xã nhưng rồi nghĩ thế nào ông dùng dao rạch thử những gói nhỏ đó ra. Và rồi mắt ông kinh hãi khi rơi ra từ lớp băng dính đen là những tờ tiền mệnh giá 500 nghìn đồng, xanh ngắt, mới cứng. Ông tiếp tục rạch những gói còn lại ở cả hai chiếc giày. Tất cả đều là tiền. Những cọc tiền được ép chặt, bọc kỹ để không bị ẩm, không bị xô lệch.
Ông Nam ngã khuỵu xuống ghế, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao lại nhiều tiền thế này? Và rồi ông bất ngờ tìm thấy một phong bì nhỏ được gấp tư, nhét sâu tít trong mũi chiếc giày bên trái, nơi khó phát hiện nhất. Chữ của cái Lan này. Ông Nam run rẩy cầm lấy tờ giấy, nước mắt nhòe đi:
“Bố kính yêu của con!
Khi bố đọc được những dòng này, chắc bố đang giận con lắm vì mua đôi giày rộng thùng thình chẳng vừa chân bố. Bố ơi, con xin lỗi nhé. Con phải mua cỡ 43 thì mới nhét vừa ‘bí mật’ của con tặng bố.
300 triệu này là tiền vợ con làm tăng ca, nhận thêm hàng gia công về làm đêm suốt 3 năm qua. Con biết tính bố, gửi qua ngân hàng hay đưa tay thì bố dứt khoát không nhận, bố lại bảo để dành lo cho các cháu. Nên con đành phải dùng ‘khổ nhục kế’ này.
Bố cầm lấy 300 triệu này, sửa lại cái mái nhà hay bị dột, mua thuốc thang tẩm bổ và nhớ là mua một đôi giày khác, xịn hơn, êm hơn và vừa đúng size 40 của bố để đi chơi Tết nhé. Bố đừng lo cho chúng con, trong này chúng con ổn định rồi. Số tiền này là mồ hôi sạch sẽ của con, bố cứ yên tâm mà dùng.
Con yêu bố nhiều lắm!”
Ông Nam ôm lấy đôi giày to tướng, khóc nức nở như một đứa trẻ. Hóa ra, sự rộng thùng thình của đôi giày không phải là sự vô tâm, mà là sự to lớn của lòng hiếu thảo. Con gái ông đã phải tính toán kỹ lưỡng thế nào, đã phải vất vả ra sao để tích cóp từng đồng, rồi lại sợ bố không nhận mà nghĩ ra cách giấu tiền liều lĩnh như vậy.
Nước mắt ông vẫn rơi lã chã xuống những cọc tiền. Ông nhìn đôi giày cỡ 43 méo mó nằm trên bàn. Có lẽ, ông sẽ không mua đôi giày nào khác cả. Ông sẽ mang đôi giày này ra tiệm sửa giày, bảo họ lót thêm đế cho vừa chân. Bởi vì với ông, đây là đôi giày vừa vặn nhất, ấm áp nhất mà ông từng được đi trong cuộc đời này. Đôi giày chứa đựng cả gia tài tình yêu của con gái ông.

Để lại một bình luận