Thách cưới 500 triệu nhà trai đồng ý luôn, tân hôn l;;ật chăn nhìn chồng, tôi mới hiểu lý do ….
28 t;;uổi tôi được mai mối cho chồng. Ở vào cái tuổi đó đối với phụ nữ cũng không còn quá trẻ. Trước đó tôi cũng từng yêu hai người nhưng đều không đến được với nhau vì nguyên nhân gia đình. Bố mẹ tôi rất khó tính, tôi dẫn ai về nhà ông bà cũng tìm được điểm để ch;;ê. Dần dần họ t;ự á;i rồi cũng kiếm cớ chia tay tôi cả.
Cho đến khi được mai mối cho Quân, người chồng hiện tại, bố mẹ tôi mới hài lòng. Có lẽ ông bà thấy con gái cũng sắp 30 tuổi rồi, còn kén chọn nữa thì sợ rằng “già kén k;ẹn h;;om”. Chúng tôi qua lại tìm hiểu có 4 tháng thì gia đình Quân vội giục giã chuyện đám cưới.
Vậy nhưng đến lúc hai bên trên bàn thủ tục đám cưới thì lại có một vấn đề phát sinh, đó là số tiền thách cưới bố mẹ tôi đưa ra rất cao lên đến 500 triệu đồng.
Tôi s;;ố;;c lắm, vội vã khuyên bố mẹ rằng thách cưới chỉ là thủ tục thôi, con số 500 triệu thật quá lớn đối với gia đình Quân. Tôi cũng chỉ là cô gái có chút ưa nhìn, công việc ổn định chứ không phải hoa khôi hoa hậu gì cả.
Song bố mẹ tôi không nghe. Ông bà bảo bao công s;;;inh thành nuôi dạy tôi nên người, bây giờ thành người nhà Quân, số tiền 500 triệu vẫn là ít. Tôi chán nản và đau khổ nghĩ ông bà muốn bán con hay sao?
Trong lòng tôi đã chắc chắn gia đình Quân sẽ phủi tay quay lưng tuyên bố hủy hôn vì điều kiện quá vô lý này. Ấy thế mà chỉ sau vài phút suy nghĩ thì bố mẹ Quân và anh đã lập tức đồng ý. Mọi chuyện thống nhất xong, đám cưới được tổ chức vô cùng suôn sẻ, ai cũng vui vẻ vì được lòng mình.
Đêm tân hôn là đêm đầu tiên của tôi và chồng. Thời gian quen nhau ngắn, anh bảo muốn giữ đến thời khắc thiêng liêng đêm tân hôn nên không hề đ;;;òi h;;;ỏi tôi trước đó. Từ phòng tắm bước ra, tôi hồi hộp lắm. Chồng thì đã n;;;ằm đắp chăn trên giường chờ vợ.
Tôi ngượng ngùng bước lại giường. Anh nhìn tôi mỉm cười. Rồi tôi nhẹ nhàng v;;én chăn định nằm vào với anh. Nhưng vừa lật chăn, tôi ch//ế//t s//ữ//ng nhìn cảnh tượng bên dưới …

…Tôi chết sững.
Dưới tấm chăn không phải là thân thể đang chờ đợi đêm tân hôn như tôi tưởng.
Mà là một bộ khung kim loại cố định hai chân, dây đai y tế quấn gọn, cạnh giường đặt sẵn nẹp chỉnh hình và một xấp hồ sơ bệnh án.
Quân lập tức kéo chăn lại, giọng trầm xuống:
– Anh xin lỗi… lẽ ra anh phải nói sớm hơn.
Tôi ngồi thụp xuống mép giường, đầu óc trống rỗng:
– Đây là…?
Anh hít sâu, kể chậm rãi. Ba năm trước, Quân gặp tai nạn giao thông nặng. Xương chậu và cột sống bị tổn thương. Anh đi lại được, làm việc được, sinh hoạt thường ngày gần như bình thường… nhưng khả năng vợ chồng thì không.
– Gia đình anh biết. – Quân cúi đầu – 500 triệu… không phải để “mua” em.
– Là để trả nợ lương tâm cho nhà gái. Nếu em quay lưng, anh cũng không trách.
Tôi nghẹn họng. Những mảnh ghép rơi vào chỗ của chúng:
Sự vội vàng cưới xin.
Việc anh luôn giữ khoảng cách.
Và cái gật đầu quá nhanh trước thách cưới.
– Sao anh vẫn cưới? – tôi hỏi khẽ.
– Vì anh nghĩ… nếu nói ra, sẽ không ai chọn anh. – Anh nhìn tôi, ánh mắt mệt mỏi – Nhưng anh vẫn muốn có một gia đình. Một người bạn đời.
Im lặng kéo dài. Tôi nhìn quanh căn phòng cưới còn thơm mùi hoa, lòng rối như tơ.
– Em có quyền hủy hôn. – Quân nói – Tiền cưới… coi như bồi thường. Anh không đòi lại.
Tôi đứng dậy, mở vali, lấy điện thoại. Quân tưởng tôi gọi cho bố mẹ. Nhưng không. Tôi chuyển lại 500 triệu vào tài khoản nhà trai, kèm dòng nhắn:
“Không bán con.”
Quân sững sờ.
Tôi quay lại, nói đúng một câu – rất bình tĩnh:
– Em cưới anh vì con người anh. Nhưng hôn nhân cần sự thật. Từ hôm nay, mình sẽ nói hết – rồi quyết định ở hay đi, cùng nhau.
Đêm tân hôn ấy, chúng tôi không đắp chung chăn.
Nhưng lần đầu tiên, tôi thấy giữa hai người có ánh sáng.
Vài tháng sau, tôi chủ động đề nghị tư vấn y khoa và trị liệu tâm lý hôn nhân. Có những thứ không chữa được, nhưng sống được – nếu hai người đủ thẳng thắn.
Và tôi hiểu ra:
Thách cưới cao không đáng sợ.
Im lặng mới là cái giá đắt nhất.

Để lại một bình luận